Xuyên Sách: Chọc Phải Mẹ Của Trùm Phản Diện

Chương 88

Đôi mắt Thẩm Tố hơi hơi run rẩy, nàng đè nặng giọng nói: "Phu nhân bảo Giang cô nương ngươi sau khi đến Lâm Tiên Sơn phải cố gắng tu luyện, đừng nghĩ đến đi chọc giận Giang Am, ngươi hiện tại còn không có lực lượng như vậy, càng không cần vì báo thù mà đi làm những việc tổn thương chính mình, tuy rằng nàng là mẹ ngươi, nhưng sinh mệnh ngươi thuộc về chính mình, không cần mang theo nỗi đau của nàng mà sống, ngươi cùng nàng lưu lạc lâu như vậy cũng nên sống một cuộc sống yên ổn.”

Đôi mắt Giang Tự đỏ hoe, bên trong có hơi nước mỏng chảy ra, nàng ôm lấy con thỏ: "Mẹ, ngươi đang nói ngốc nghếch gì vậy chứ, này không phải chỉ là chuyện của một mình ngươi, đây cũng là chuyện của ta."

Thẩm Tố thở dài, nàng chỉ là người đứng xem, không nói cũng không nói gì đều tôn trọng ý kiến của Vệ Nam Y. Nhưng nhìn lòng bàn tay Thẩm Tố rõ ràng có chút cảm xúc hạ xuống con thỏ, nàng vẫn nhịn không được nói: "Giang cô nương, ngươi còn không hiểu sao? Phu nhân nàng cũng không hy vọng ngươi gϊếŧ cha."

Ánh mắt Giang Tự một đốn, nàng thả con thỏ ra, nói: "Ta nhất định sẽ gϊếŧ Giang Am!"

Lần này nàng không dừng lại nữa, tuy đôi tay tạm thời không thể dùng, nhưng hai chân cùng linh lực vẫn còn dùng được. Giang Tự đi trước mở đường, Thẩm Tố thu lại Thanh Hỏa Song Nhận rồi ôm con thỏ đi theo sau nàng.

Con thỏ gục đầu, tai Vệ Nam Y hiện rõ vẻ uể oải và khổ sở, chân sau còn có vết thương rõ ràng, đó là do Vệ Nam Y vừa mới vì cứu nàng mà chịu thương.

Sau khi rời khỏi nơi này, nàng sẽ mang theo Vệ Nam Y đi xem thầy lang, không biết lang trung ở Lạc Nguyệt Thành có thể chữa được con thỏ hay không?

Cửa vào của Tì tương kính long trận là ở từ đường, cửa ra còn lại là ở trong phòng của chủ nhân Thẩm phủ.

Cửa nhà nơi này, Thẩm gia đã thật lâu không có người ở, nhưng vật trang trí trong phòng ốc không có ai động tới, cách mỗi một thời gian còn sẽ có người tới dọn dẹp, nhìn cũng không rách nát.

Khi Thẩm Tố các nàng ra tới, Giang Nhị Bình đang xem tranh chữ treo trong phòng.

Họa quải kia cũng không thể nhìn thấy, thậm chí còn có một vòng linh lực bao quanh che lấp, nhưng điều này cũng không thể tránh khỏi ánh mắt của Giang Nhị Bình.

Trên bức tranh họa là một khu vườn nhỏ, trong vườn có một chiếc bàn đá, trước bàn đá có hai nữ nhân đang ngồi, một người mặc áo trắng mặt mày hiền hòa, một người mặc áo xanh dung mạo xinh đẹp, trên bàn đá còn có một chén trà, họ đang uống trà.

Bên cạnh bàn đá có một hàng trúc, trước hàng trúc đứng một nữ nhân, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy dịu dàng, nàng đang ôm một đứa trẻ trong lòng, phía sau nàng còn đứng một nam một nữ, họ nắm tay nhìn đứa trẻ trong lòng ngực nữ nhân, cười ngặt nghẽo.

“Mẹ!” Giang Tự bước vội qua, nàng nhìn chằm chằm nữ nhân ôm hài tử kia hô lên.Giang Nhị Bình đang chìm đắm trong hồi ức xa xăm, suy nghĩ bị cắt ngang, lạnh lùng quét mắt Giang Tự: "Sao không gọi con thỏ là mẹ?"

Giang Tự không để ý đến thái độ âm dương quái khí của nàng, nàng biết Giang Nhị Bình không hiểu nàng.