Xuyên Sách: Chọc Phải Mẹ Của Trùm Phản Diện

Chương 87

"Lâm Tiên Sơn khắp nơi đều có pháp trận tụ linh, linh khí vô cùng phong phú. Đối với những tu sĩ có linh căn linh cốt có thể tu hành thì đây là phúc trạch, nhưng đối với những người thường không có linh cốt linh căn thì lại là tai nạn. Quá nhiều linh lực sẽ tách ra phàm cốt. Ta hiện tại linh cốt đã nát, nếu thật sự đến Lâm Tiên Sơn, ta sẽ chết ngay cả khi không cần kẻ thù động thủ.

Tự Nhi đến Lạc Nguyệt Thành, ta vốn không đồng ý, bởi vì căn bản sẽ không có kết quả. Nàng thường xuyên quên mất ta hiện tại còn không bằng người thường.

Ta biết nàng khó có thể tiếp thu sự thật này, nhưng ta thực sự không có cách nào bảo vệ nàng, thậm chí còn cần nàng bảo vệ ta. Cho nên nàng có thể đi theo Giang sư thúc trở về cũng là chuyện tốt, không cần phải ở bên cạnh ta lưu lạc nữa..."

Vệ Nam Y càng nói, giọng càng nhỏ.

Còn nhớ trước kia sau khi Giang Am đã chặt đứt linh cốt của nàng, chỉ dám giấu nàng ở sau núi, bên ngoài pháp trận trung tâm của Lâm Tiên Sơn, nếu không giấu xa, Giang Tự cũng không có cơ hội phát hiện ra nàng.

Hóa ra, Vệ Nam Y có nhà mà khó về.

Vệ Nam Y đi ra từ cảm xúc bi thống, lỗ tai lông xù xù cọ cọ ở lòng bàn tay Thẩm Tố: "Thẩm cô nương, ta biết ngươi muốn giúp ta, máu của ngươi đối với ta cũng có hiệu quả, nhưng không ổn định, không phải lúc nào cũng có hiệu lực, chúng ta không thể quyết định khi nào ta sẽ biến thành người, khi nào sẽ biến thành súc vật. Ta có thể hay không giải oan thành công còn chưa biết, nhưng cứ như vậy bí mật huyết mạch của ngươi sẽ bị bại lộ. Mưu đồ huyết mạch của Kính Khâm trước nay không chỉ là yêu. Một tông môn lớn như vậy, quy củ lại nghiêm, cũng không thể nào ai cũng tốt. Thẩm cô nương, ngươi không có sức mạnh cường đại như Quy Nhạn cô nương, một khi bại lộ thân phận mang Kính Khâm huyết mạch, ngươi căn bản không thể bảo vệ được bản thân. Ngay cả khi may mắn được đến Lâm Tiên Sơn che chở, cũng không chừng sẽ có người trong tông môn ra tay.

"Hơn nữa, ta trước kia danh tiếng quá cao, cũng có không ít kẻ thù. Nếu bị bọn họ biết ta thành phế nhân, nhất định sẽ sinh lòng tà ác. Dù cho Giang sư thúc nguyện ý ra tay, nhưng nàng cũng không thể lúc nào cũng bảo hộ ta và ngươi. Thẩm cô nương tự thân cường đại mới là chân chính cường đại. Chứ cường ngoại lực chỉ có thể dựa vào nhất thời."

Vệ Nam Y nói rõ ràng, Thẩm Tố cũng đều nghe rõ.

Nói cho cùng, hiện giờ Vệ Nam Y so hoa còn không bằng, mà Thẩm Tố cũng không có mấy bản lĩnh. Các nàng trên người bí mật bất luận là vạch trần ai, đều là trí mạng.

"Phu nhân, ta hiểu được."

Thẩm Tố cũng không phải là người quá bi quan, Vệ Nam Y đều nói nàng có thiên phú rất tốt, vậy thì nàng nhất định sẽ có thể cường đại lên một chút.

Tuy rằng không có tông môn hậu thuẫn, tu hành sẽ khó khăn hơn một chút, nhưng trong cơ thể nàng vẫn có huyết mạch yêu thú, yêu thú không phải đều là tu hành không cần dựa vào tông môn sao?

Tai của Giang Tự đều muốn duỗi đến trên người con thỏ, nhưng nàng vẫn không nghe được gì, nhưng thật ra lại nghe được hết những gì Thẩm Tố nói, nàng không vui mà nhíu nhíu mày: "Mẹ ta nói gì vậy?"

Thẩm Tố chẳng ngờ sau khi lộ bí mật lỗ tai, lại lộ bí mật huyết mạch.

Nàng ôm thỏ, tránh xa Giang Tự kia lại gần lỗ tai: “Phu nhân nói cô nương thiếu tranh luận cùng tiền bối, tiền bối sẽ càng nguyện ý dạy cô nương.”

Thẩm Tố lui, Giang Tự lại gần.

Nàng đầu phải úp vào thỏ, mặt đầy oán hận: “Mẹ, Giang Nhị Bình nàng chính là đồ điên!”

Bình tĩnh mà xem xét, luận điên, Giang Nhị Bình điên không bằng Giang Tự.

Vệ Nam Y vươn tay ra, sờ soạng lên mặt Giang Tự, con thỏ bằng vải mềm mại an ủi tâm trí đang rối loạn của Giang Tự, đôi môi con thỏ đang cử động, đang nói gì đó.

Giang Tự không dám lộn xộn, nàng hơi nhấc mí mắt, nhìn Thẩm Tố: "Mẹ ta đang nói gì?"