Thẩm Tố vội vàng duỗi tay muốn đi xem tình hình của Vệ Nam Y, nhưng Giang Tự lại vung kiếm chỉ vào nàng:
“Ai cho phép ngươi chạm vào mẹ ta!”
Thẩm Tố cũng hơi khó thở, nàng giãy giụa ôm lấy con thỏ:
“Giang cô nương, chính ngươi đã trúng kế điệu hổ ly sơn của người ta, khiến ta và phu nhân lâm vào nguy hiểm, chúng ta khó khăn mới tránh được độc thủ của yêu vật, giờ lại sắp bị ngươi gϊếŧ chết!”
“Khụ khụ!” Nàng ho đến dữ dội, từng ngụm máu từ khóe môi tràn ra.
Giang Tự bực bội thu kiếm lại, lại phát hiện con thỏ lông trắng đang dừng ở lòng bàn tay Thẩm Tố, hai chân nhẹ nhàng mở ra, một bộ dáng quyết sống chết bảo vệ Thẩm Tố, ánh mắt nàng hiện lên không vui, nhưng giọng điệu dịu dàng hơn:
“Mẹ, ta không có ý định muốn gϊếŧ nàng, ta chỉ là muốn làm rõ ràng vì sao nàng lại là một bán yêu.”
Con thỏ lông trắng vội vã quét qua quét lại đôi tai dài trên lòng bàn tay Thẩm Tố: “Thẩm cô nương, ngươi mau nói chuyện với Tự Nhi đi.”
Thẩm Tố cười khổ một tiếng, cố nén cơn đau trong ngực: “Phu nhân, Giang cô nương căn bản là không nghe được ta nói chuyện.”
Nàng nói xong liền ngây ngẩn cả người, con thỏ cũng ngây ngẩn cả người.
Thẩm Tố vừa mới cư nhiên theo bản năng mà cùng con thỏ đối thoại.
Ánh mắt Giang Tự đều thay đổi, nàng từ trên cao nhìn xuống Thẩm Tố đang quỳ nửa người trên mặt đất: “Ngươi có thể nghe thấy ta mẹ nói chuyện?”
Thẩm Tố có thể cảm nhận được giọng điệu của Giang Tự lại trở nên nguy hiểm hơn.
Vệ Nam Y bất hạnh không thể nói chuyện với Giang Tự, cũng không thể trách mắng Giang Tự hai câu, chỉ có thể nói với Thẩm Tố: “Thẩm cô nương, đừng thừa nhận.”
Nhưng Thẩm Tố không thừa nhận, tự nhiên có người giúp nàng thừa nhận.
Nhận thấy được giọng điệu của Giang Tự không ổn, Đường Lang yêu chính mình rơi vào một thân bị thương, mắt thấy liền phải bỏ mạng, tự nhiên không muốn buông tha Thẩm Tố, hắn hưng phấn mà đáp: “Nàng có thể nghe được, vừa rồi nàng vẫn luôn nói chuyện cùng con thỏ đó!”
Hắn cho rằng như vậy Giang Tự liền sẽ lập tức cùng Thẩm Tố đứng ở đối lập trận doanh, nhưng rất nhanh liền nhìn đến từ thanh trường kiếm kia của Giang Tự chui ra một nữ nhân tóc đen mắt xanh, nàng cười cười về phía Đường Lang yêu, Đường Lang yêu còn chưa phản ứng lại, đầu đã bị cắt xuống. Khi đầu hắn bị cắt đứt, nữ nhân cũng biến mất. Nữ nhân đó không ai khác chính là kiếm hồn của thanh Dụ Linh Kiếm - Nhược Khinh.
Giang Tự giẫm một chân lên đầu bị chặt của Đường Lang yêu, dùng sức nghiền nát nó. Đầu của Đường Lang yêu văng tung tóe, hóa thành thịt nát. Giang Tự lạnh lùng nói:
"Mẹ ta không phải là con thỏ."
Thịt nát bắn một chút lên quần áo của Thẩm Tố, nàng suýt nữa đã nôn mửa.
Mùi máu tươi nồng nặc cũng làm tai của con thỏ rủ xuống càng lợi hại hơn, Vệ Nam Y dù không nhìn thấy nhưng nàng có thể cảm nhận được người đang ôm mình đang run rẩy, đó là biểu hiện của sợ hãi: "Thẩm cô nương, ngươi đừng sợ, đừng sợ."
Nàng ôm chặt con thỏ, cánh môi sớm đã trắng bệch.
Thẩm Tố cũng sợ hãi, nhưng nàng không ngờ Giang Tự lại kết thúc như vậy. Giang Tự nhìn Thẩm Tố đang ôm con thỏ, nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng hơn vài phần: "Thẩm Tố, ngươi có bằng lòng giao lỗ tai cho ta hay không."
Ánh mắt Giang Tự dừng lại ở cặp lỗ tai hồ ly trên người Thẩm Tố.
Tất cả đều như những gì họ đã đoán trước, khi nàng phát hiện Thẩm Tố có thể nghe thấy Vệ Nam Y nói chuyện trong hình dạng động vật, phản ứng đầu tiên của nàng chính là cắt lấy hai lỗ tai đó, sau đó luyện hóa để trở thành lỗ tai của chính mình.
Thẩm Tố chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, nàng không dám lên tiếng, ôm chặt con thỏ, Giang Tự lại hỏi một lần nữa: "Thẩm Tố, ngươi có đồng ý đem lỗ tai cho ta không!"