Thẩm Tố không có thời gian nói tiếp, nàng đã bị cái đầu đang lao về phía ngực mình dọa choáng váng. Nàng có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, có thể cảm nhận được chất lỏng ấm áp dính vào da thịt, tứ chi nàng hơi hơi cứng đờ, ánh mắt trở nên vô hồn.
Nàng không hiểu, rõ ràng có rất nhiều nơi có thể ném, Giang Tự vì sao nhất định phải ném cái đầu này về phía ngực nàng. Nàng tuy đã có tu vi, nhưng nàng vẫn là một tiểu bạch mới bước vào tu hành, nàng cảm thấy nhìn Đường Lang yêu bị đốt cháy trước mắt còn không bằng cảnh tượng trước mắt máu me be bét này, thậm chí còn nhìn thấy óc trắng chảy ra từ cái đầu đó.
Thẩm Tố cắn răng, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, âm thầm vận chuyển pháp quyết, cuối cùng ở cái đầu sắp sửa rơi vào ngực nàng thì tránh đi.
Nhìn cái đầu nát bươm, chảy mủ đập xuống đất, Thẩm Tố thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may không đập vào ngực nàng.
Nàng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, giọng nói lạnh như băng của Giang Tự lại vang lên: “Bán yêu? Ngưng Khí kỳ, ngươi quả nhiên không phải tiểu thư bình thường.”
Thẩm Tố lúc này mới phát hiện, nàng bởi vì cảm xúc khẩn trương, tai hồ ly trên đầu lại lần nữa xông ra, thậm chí còn mọc ra một cái đuôi cáo thật dài. Thẩm Tố cảm thấy một khi nàng giải thích không rõ ràng, Giang Tự nhất định sẽ gϊếŧ nàng.
“Thẩm cô nương, ngươi nói cho Tự Nhi là ta dẫn ngươi tu luyện, mà không phải……”
Vệ Nam Y nói còn chưa nói xong, Thẩm Tố đã bị Giang Tự chụp bay ra ngoài. Nàng cũng ngã xuống một đống đá ngổn ngang, và bên cạnh nàng chính là Đường Lang yêu đang thở thoi thóp. Đường Lang yêu cười nhạo một tiếng: “Thoạt nhìn, nàng cũng không phải đến để giúp đỡ ngươi.”
Quả nhiên như Thẩm Tố dự đoán như vậy, ngọc tủy cũng không có năng lực bảo hộ cao như vậy. Nó có thể ngăn cản Đường Lang yêu đang gần như kiệt sức, nhưng lại không thể ngăn được một chưởng của Giang Tự.
Ngực Thẩm Tố đau nhói, hơi hơi uốn cong vòng eo, nửa quỳ trên mặt đất, đột nhiên ho ra một ngụm máu tươi: “Giang, Giang cô nương, đây là phu nhân dạy ta, ta không phải…… Khụ khụ……”
Đau quá.
Nàng không có chết ở tay Đường Lang yêu, nhưng thật ra sắp chết ở tay Giang Tự.
Giang Tự thật đúng là một chút đạo lý cũng không nói.
Thẩm Tố là bị đánh bay ra ngoài, nàng một tay khác nắm Thanh Hỏa Song Nhận tự nhiên liền dừng ở trên mặt đất, Giang Tự nhặt Linh Khí lên, trên mặt biểu tình quả nhiên lãnh đạm một chút: “Thanh Hỏa Song Nhận, Linh Khí, ngươi quả nhiên có điều giấu giếm.”
Không phải nàng có điều giấu giếm, căn bản là Giang Tự không cho người ta nói lời nói cơ hội.
L*иg ngực Thẩm Tố hiện tại khí huyết cuồn cuộn, hơi thở khó có thể bình phục, Giang Tự cũng đã tới trước mặt, mắt thấy liền phải gϊếŧ nàng, thỏ con lập tức từ Giang Tự lòng bàn tay nhảy xuống tới.
Con thỏ có năng lực nhảy đến tương đối tốt, nhưng bất lực là Vệ Nam Y thể nhược, nhảy dựng như vậy cơ hồ là hung hăng mà ngã ở trên mặt đất, hơn nữa trên mặt đất đều là đá vụn, con thỏ chân thực mau liền đỏ lên.
Thẩm Tố thậm chí nghe được một thanh âm vang lên.
Không biết Vệ Nam Y có bị ngã gãy xương hay không?
“Phu nhân, ngươi có sao không?”