Vệ Nam Y không nhìn thấy sắc mặt khó coi phiếm thanh của Thẩm Tố, nàng vẫn tiếp tục giới thiệu về xếp hạng binh khí với Thẩm Tố:
"Thẩm cô nương, ở trên Linh Khí chính là Thần Khí. Linh Khí có linh, còn Thần Khí thì giống như sinh linh, có hồn phách hoàn chỉnh. Chúng không chỉ có thể nhận chủ, mà còn có thể trở thành phân thân của chủ nhân để chiến đấu. Ý thức của chúng là hoàn chỉnh, nhưng sau khi chủ nhân chết, chúng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, đồng thời ký ức về chủ nhân cũng sẽ biến mất. Dụ Linh Kiếm của sư tôn ta chính là một Thần Khí, hiện tại đang được Tự Nhi sử dụng. Nếu kiếm hồn còn nhớ thì Tự Nhi hẳn cũng sẽ không gặp phải tình cảnh khó khăn như vậy."
Giọng điệu của nàng mang đầy bi thương.
Kiếm hồn đã theo tông chủ mấy ngàn năm ở Lâm Tiên Sơn tự nhiên là có địa vị, chỉ là kiếm hồn sau khi chủ nhân t·ử v·ong sẽ quên đi quá khứ. Hiện tại hồn của Dụ Linh Kiếm không có ký ức, càng không thể nói cho Vệ Nam Y biết Giang Am đã làm những chuyện ác gì.
Con thỏ trắng nắm lấy vạt áo của Thẩm Tố, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lại chảy ra từ hốc mắt, nàng nhỏ giọng nói: "Thẩm cô nương, kỳ thật Thần Khí sẽ cùng chủ nhân mà biến hóa, ngay cả tính cách kiếm hồn cũng sẽ theo chủ nhân mà biến hóa, ta có chút lo lắng nếu Tự Nhi đi theo Giang Am rồi thì, Tự Nhi nàng... Ai..."
Hiểu nữ nhi không ai bằng mẹ.
Vệ Nam Y có thể nhận thấy được hiện tại cảm xúc của Giang Tự quá mức cực đoan, thậm chí có chút hành vi xưng được với ác liệt.
Chẳng hạn như nàng không phân biệt phải trái liền muốn gϊếŧ Thẩm Tố.
Những chuyện như vậy từ trước cũng đã xảy ra rất nhiều lần, Giang Tự vẫn duy trì một chút bản tâm, tuy rằng dễ giận, nhưng chỉ cần đối phương không cùng nàng sinh tử tương bác, nàng trên cơ bản sẽ không hạ sát thủ, nhưng đối phương một khi chạm vào Vệ Nam Y, Giang Tự sẽ điên rất lợi hại, hận không thể đem người một đao đao quát thành thịt nát.
Vệ Nam Y có chút tự trách, nếu không phải nàng rơi xuống hoàn cảnh hiện giờ, Giang Tự cũng sẽ không ở trên đường lưu vong biến thành như vậy.
Nàng là lo lắng Dụ Linh Kiếm.
Sư tôn của Vệ Nam Y là một tu sĩ có lòng yêu thương lớn, cả đời không màng danh lợi.
Thẩm Ngâm Tuyết cả đời đều hành thiện tích đức, giúp đỡ chính nghĩa.
Vệ Nam Y cảm thấy Dụ Linh Kiếm có thể chỉ hướng ác nhân, nhưng duy nhất không nên chỉ hướng người thường, đặc biệt là trong tay con gái nàng khi dễ kẻ yếu.
Lòng bàn tay Thẩm Tố vuốt ve được ướŧ áŧ, nàng nhấc con thỏ trắng lên, ôm ở lòng bàn tay, đối diện đôi mắt của con thỏ, quả nhiên thấy được một đôi mắt đỏ ửng ngập tràn nước mắt. Điều này có lẽ không phải là ảo giác của Thẩm Tố, sau khi Vệ Nam Y bị ốm yếu quấn thân, tựa hồ có chút thích khóc.
Đôi mắt đỏ ửng của con thỏ run rẩy, nhỏ từng giọt nước mắt trong suốt như trân châu.
Thẩm Tố biết Vệ Nam Y không nhìn thấy, nên nàng có thể thoải mái nhìn chằm chằm vào con thỏ trong lòng bàn tay, nhìn con thỏ lông trắng dùng móng vuốt nhỏ bé níu lấy những sợi lông ướt đẫm, nhìn nàng lắc đầu, muốn xua tan nỗi buồn trong lòng.
Thẩm Tố đánh bạo mà vuốt ve đầu con thỏ: “Phu nhân, Thần Khí có thể phân biệt thiện ác, Dụ Linh Kiếm dù không có ký ức từ trước, nó cũng sẽ không biến thành một thanh kiếm ma.”
Thẩm Tố tuy rằng đang an ủi Vệ Nam Y, nhưng nàng cũng không phải là đang lừa gạt Vệ Nam Y.
Dụ Linh Kiếm thật sự sẽ không biến thành ma kiếm. Trong nguyên tác, Giang Tự đều mang theo Dụ Linh Kiếm đi đầu phục Ma tông, ngày ngày bị ma khí ăn mòn, nhưng kiếm hồn Nhược Khinh vẫn không có thay đổi, nàng cực lực chống cự lại ma khí, cũng đang khuyên nhủ Giang Tự rời khỏi Ma tông. Nếu không phải Vệ Nam Y đã chết, Nhược Khinh có lẽ là có thể thành công.
Ngay cả khi bị Giang Tự mạnh mẽ nuốt chửng, Nhược Khinh vẫn không oán hận Giang Tự, mà chỉ mong ngày nào đó có thể thoát khỏi vực sâu.
Mặc dù nàng đã không còn ký ức về Thẩm Ngâm Tuyết, nhưng đối với Giang Tự, nàng vẫn như một người lớn, quan tâm đến nàng ở khắp mọi nơi.
Thẩm Ngâm Tuyết để lại nàng cho Giang Tự, muốn nàng bảo vệ Giang Tự và Vệ Nam Y, và nàng cũng đã làm rất tốt.
Giang Tự dựa vào sức mạnh của nàng để báo thù, và việc nàng nhập thể vào cơ thể Giang Tự cũng có thể coi là bồi Giang Tự đi đến cuối cuộc đời, bảo vệ nàng đến giây phút cuối cùng.
Tiếng xương khớp kêu “kẽo kẹt kẽo kẹt” khiến Thẩm Tố đang sờ lông con thỏ giật mình nhảy dựng. Thẩm Tố hốt hoảng ngẩng lên, nhìn xuyên qua mi mắt thấy hình ảnh bàn tay chân của Đường Lang yêu đang bị nứt từng khúc một tấc một, thậm chí Thẩm Tố còn nhìn thấy những chiếc xương màu xanh lục. Nàng hoảng sợ há to miệng:
“Phu nhân, con yêu quái đó giống như sắp chết rồi.”
Vệ Nam Y vội vàng nói: “Không, hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu.”