Xuyên Sách: Chọc Phải Mẹ Của Trùm Phản Diện

Chương 60

Hắn ta thậm chí không quan tâm Thẩm Tố vì thứ gì có thể trong thời gian ngắn thức tỉnh huyết mạch, hắn ta nhanh chóng nhìn thấy Vệ Nam Y ôm hộp vào ngực, ánh mắt hắn ta nóng rực, gắt gao nhìn thẳng vào hộp: “Đưa ngọc tủy cho ta!”

Thẩm Tố theo bản năng lắc đầu, ôm Vệ Nam Y lui hai bước.

Nhiệt tức phía sau cũng đuổi theo đến đây, Thẩm Tố bị nhiệt tức nóng đến nhíu mày, nhiệt tức đó xuyên qua các nàng xông lên Đường Lang yêu, Đường Lang yêu thò ra chân bọ ngựa đều bị nhiệt năng làm rụng một tầng da, đau đến hắn ta phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngay cả chân bọ ngựa vươn tới chạm vào hộp cũng thu trở về, hắn ta đỏ hoe mắt: “Đưa ngọc tủy cho ta!”

Thoạt nhìn, trận pháp này quả nhiên là nhận huyết mạch, phản ứng của Đường Lang yêu lớn hơn Thẩm Tố rất nhiều.

Vệ Nam Y có phải hay không cũng……

Thẩm Tố cả kinh, nàng vội nhìn về phía trong lòng ngực Vệ Nam Y, lấm tấm màu trắng trên người Vệ Nam Y càng nhiều, da thịt tinh tế đã toát ra chút bạch mao, nàng thở dốc rất là gian nan: “Thẩm cô nương, đặt ta xuống đi.”

Thẩm Tố nghe lời thả Vệ Nam Y xuống dưới, lúc này mới phát hiện toàn thân Vệ Nam Y đã có chút vặn vẹo, lông tóc trên người càng ngày càng dài, mắt thấy sắp không duy trì được hình dạng người.

Thẩm Tố vội vàng làm rách ngón tay, đưa ngón tay đến bên môi Vệ Nam Y: “Phu nhân, máu!”

Vệ Nam Y không há miệng, nàng chỉ lấy hộp ngọc hổ và nhẫn ban chỉ ra, nắm tay Thẩm Tố bôi máu tươi lên ngọc tủy và nhẫn ban chỉ, sau đó nhét ngọc tủy và nhẫn ban chỉ vào lòng Thẩm Tố, nhẹ nhàng đẩy nàng ra: “Thẩm cô nương, hãy chạy đi.”

Đường Lang yêu cũng nhìn thấy chiếc ngọc hổ đó, hắn ta chịu đựng đau đớn, một lần nữa vươn chân bọ ngựa ra: “Ngọc tủy, cho ta ngọc tủy!”

Nhiệt độ không hề giảm bớt, thậm chí những mũi tên lửa bám lấy yêu hỏa cung cũng lao tới trước mặt. Thẩm Tố túm lấy Vệ Nam Y, ôm nàng vào lòng ngực, nhưng những mũi tên đó không đâm thủng Thẩm Tố mà tránh nàng ra, nhắm thẳng vào Đường Lang yêu đang đứng ở cửa ngõ.

Từ trong lòng ngực có kim quang chui ra, Thẩm Tố có thể cảm nhận được nhiệt độ đang giảm dần.

Thẩm Tố hiểu rõ đây là sức mạnh của ngọc tủy, nhưng ngọc tủy không phải là bảo vật gia tốc vận chuyển linh khí sao? Sao lại có thể bảo vệ nàng?

“Phu……”

Thẩm Tố còn chưa kịp gọi tiếng "phu nhân", thân thể lại một lần nữa bị Vệ Nam Y đẩy ra: “Khụ khụ khụ…… Đi mau.”

Nàng dường như cảm thấy mình đang trở thành gánh nặng cho Thẩm Tố, nên thúc giục Thẩm Tố một mình chạy trốn.

Vệ Nam Y thật ra không cần phải làm đến mức này, nàng vừa mới đã cứu nàng một lần, nàng mua nàng về, điểm ân tình này đều trả hết, ngược lại nàng còn thua thiệt Vệ Nam Y nhiều hơn.

Thẩm Tố cũng không phải là người không có tâm, nàng chạy trốn, sao có thể vứt bỏ Vệ Nam Y.

“Phu nhân, chúng ta cùng nhau!”

Thẩm Tố lại lần nữa ôm Vệ Nam Y lên, chỉ là sắc mặt Vệ Nam Y vô cùng khó coi: “Tới, không còn kịp rồi.”

Vệ Nam Y vừa dứt lời, người sống đang nằm trong lòng ngực liền thay đổi hình dạng.

Thẩm Tố nhìn con thỏ nhỏ nằm trong lòng bàn tay, đôi mắt đỏ hoe, còn có đôi tai dài dựng đứng, chỉ là bộ lông trắng mịn vốn nên mềm mại có chút dấu vết cháy xém nhỏ, Thẩm Tố đôi mắt run rẩy, mặt không đổi sắc mà nhét viên ngọc tủy tinh xảo vào miệng con thỏ, cẩn thận cất vào trong lòng ngực, động tác gian nan, khó tránh khỏi chạm vào đôi tai dài mềm mại của con thỏ.

Thật mềm.