Xuyên Sách: Chọc Phải Mẹ Của Trùm Phản Diện

Chương 59

Thẩm Tố cũng không cảm thấy bản thân tâm địa quá mềm yếu, nhưng nàng cảm thấy người là phải biết ơn.Không có Vệ Nam Y, Ong Yêu các nàng sớm đã đổi hồn thành công.

Không có Vệ Nam Y, nàng căn bản là không thể vào được Tì tương kính long trận này, càng không thể chiếm được lực lượng, cho nên nàng tin tưởng Vệ Nam Y, cũng nguyện ý có thể cho phép mà vì Vệ Nam Y làm một ít việc.

Thẩm Tố ở giữa ký ức của Kính Khâm và Vệ Nam Y, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Vệ Nam Y.

Một kẻ mới nhập đạo, tin tưởng người dẫn đường cho mình là điều hết sức bình thường. Thẩm Tố chạy ra một đoạn, Vệ Nam Y liền giải thích cho nàng: "Thẩm cô nương, Tì tương kính long trận chủ yếu dùng để trấn giữ lăng mộ, trận này nhận huyết mạch, người ngoài nhập mộ sẽ làm loạn phương vị của trận pháp, đường đi vách đá ám văn kia không đúng, nơi đó đã không còn là sinh môn."

Vệ Nam Y vừa dứt lời, đường đi mà Thẩm Tố trước đó muốn đi liền ầm ầm sụp xuống một đoạn.

Đá vụn văng tung tóe, còn kẹp theo từng cây trường cung tiễn. Đuôi của tiễn mang theo ngọn lửa đỏ sậm, từng cây cọ qua vách đá, vách đá vỡ vụn đồng thời, lại đều bốc cháy.

Nhiệt nóng bốc lên bốn phía, chạm phải lưng Vệ Nam Y.

Vệ Nam Y phát ra một tiếng đau đớn, Thẩm Tố vội vàng đưa hộp cho Vệ Nam Y, đổi từ cõng sang ôm Vệ Nam Y, vội vàng chạy về phía trước. Bước chân của nàng dẫm lên mặt đất phát ra tiếng vang loảng xoảng, hơi thở cũng ngày càng gấp gáp. Hiện tại thân thể nàng có thể ngưng khí, có thể chống lại một phần nhiệt nóng, nhưng theo cung tiễn bắn càng ngày càng xa, nhiệt nóng cũng càng ngày càng mạnh.

Thẩm Tố chạy vội vàng, Vệ Nam Y trong lòng ngực nàng xóc nảy hai cái, sắc mặt càng thêm trắng bệch, bên môi thậm chí bắt đầu chảy ra một chút máu.

Thẩm Tố hối hận vô cùng, chỉ hận mình vừa rồi không nghe lời Vệ Nam Y, nếu không chậm trễ một chút thời gian, giờ phút này hai người hẳn đã rời xa trung tâm nhiệt nóng.

Nàng cấp tốc chạy loạng choạng ôm Vệ Nam Y, tốc độ càng lúc càng nhanh, thao tác linh lực mới lạ ban đầu, trong quá trình chạy trốn dần dần trở nên thuần thục.

Vệ Nam Y trong lòng ngực nàng, từng tiếng ho sặc sụa, thân thể nàng quá yếu, chịu đựng không nổi tốc độ như vậy.

Thẩm Tố sắc mặt cũng không mấy tốt đẹp, vội vàng nói: “Phu nhân, ngài gắng gượng thêm một chút!”

Chỉ sau một lúc, Thẩm Tố đã nhìn thấy ngã rẽ. Nhiệt độ của những mũi tên lửa đều theo hướng con đường này, chỉ cần nàng mang theo Vệ Nam Y chuyển sang con đường khác, họ sẽ an toàn.

“Xoẹt!”

Ngay khi họ sắp thoát khỏi nơi này, cuối đường đột nhiên xuất hiện một tiếng động chói tai. Theo tiếng động đó, Thẩm Tố nhìn thấy một bóng đen, từng chiếc chân nhọn hoắt như của bọ ngựa xuất hiện. Bọ ngựa dùng chân găm vào vách đá, tạo ra những vết nứt lớn, từng khối đá lăn xuống. Kẻ điều khiển những chiếc chân bọ ngựa cũng xuất hiện.

Đúng là Đường Lang yêu.

Phía sau hắn đã mọc ra nhiều chiếc chân đen nhánh gớm ghiếc, ngay cả trên mặt cũng đã bán yêu hóa. Kỳ lạ là nửa khuôn mặt còn lại của hắn lại là hình dạng ong mật. Hắn thoạt nhìn bị pháp trận đánh cho không nhẹ, trên mặt có một vết nứt, từ vết nứt chảy ra một ít chất lỏng màu hổ phách, sền sệt và nồng đậm, trông vô cùng kỳ dị.

Hắn nhìn thấy Thẩm Tố và Vệ Nam Y, nhếch miệng cười nhạo một tiếng: “Ta tìm được các ngươi rồi.”

Thẩm Tố chỉ lo đào tẩu, không chú ý đến âm thanh, nên không phát hiện Đường Lang yêu đã đến gần.

Nàng bị bộ dạng đáng sợ của hắn hoảng sợ, che chở Vệ Nam Y, kiêng dè nhìn Đường Lang yêu. Thẩm Tố tuy có tu vi, nhưng chưa từng động thủ, không biết bản thân có thể đối đầu với yêu quái này hay không.

Vệ Nam Y ôm chặt hộp, nhỏ giọng nói: “Thẩm cô nương, hắn đã ăn Ong Yêu đó, tu vi tăng cường rất nhiều, ngay cả Tự Nhi đối đầu với hắn cũng cần tốn chút thời gian.”

Vệ Nam Y nói rõ ràng, Giang Tự Nhi còn cần tốn thời gian, huống hồ là Thẩm Tố mới bước vào con đường tu tiên.

Đây quả là trước có sói lang, sau có hổ báo.

Thẩm Tố không ngờ Đường Lang yêu lại tàn nhẫn như vậy, rõ ràng lúc trước còn xưng huynh gọi muội, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến Ong Yêu thành thức ăn, thậm chí hấp thu toàn bộ sức mạnh của nàng.

Nàng càng lúc càng buồn bực, thân thể lại lần nữa xảy ra biến đổi. Cái đuôi đã tiêu biến lại mọc ra, là một cái đuôi hồ ly đỏ rực rỡ vô cùng bắt mắt. Đường Lang yêu nhìn thấy vậy, đáy mắt lộ ra vẻ tham lam: “Thức tỉnh rồi?”

Sách thư không ghi chép về Kính Khâm, Đường Lang yêu bọn họ chỉ biết tiền bối của Thẩm Tố là yêu, nhưng không biết là yêu gì. Nhìn thấy đôi tai hồ ly mọc ra, bọn họ cũng đoán được tổ tiên của nàng là hồ yêu.

Đương nhiên, đối với Đường Lang yêu, Thẩm Tố là yêu gì không quan trọng. Quan trọng là thân thể yêu hóa là biểu tượng của việc huyết mạch thức tỉnh.