Xuyên Sách: Chọc Phải Mẹ Của Trùm Phản Diện

Chương 57

Thẩm Tố thót tim, Vệ Nam Y tuy không có thần thông thấu tâm như Kính Khâm, nhưng nàng có thể dễ dàng nhìn thấu người, nhìn thấu mọi thứ họ che giấu. Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Thẩm Tố không tự chủ được mà cúi đầu, chỉ có tiếng nói vẫn vang lên kiên cường: "Nếu có gì uy hϊếp đến tính mạng ta, ta nhất định sẽ ra tay trước! Nhất định!"

Vệ Nam Y còn định mở miệng, thì đột nhiên vách đá ẩm ướt hoàn toàn xuất hiện một tầng sương mù màu lam nhạt, hàn khí tỏa ra lạnh lẽo. Thẩm Tố thở ra hơi thở đều thành một màn sương mù mỏng, nàng cũng có thể cảm nhận được hàn ý như vậy, vậy bên cạnh người hoàn toàn không có linh lực, lại còn bị thương, Vệ Nam Y phải làm sao bây giờ?

Thẩm Tố trong lòng kinh hãi, vội vàng nhìn về phía Vệ Nam Y.

Vệ Nam Y môi tái nhợt, trên mặt như phủ một tầng sương lạnh, thân thể gầy yếu run rẩy nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc, làn da trắng nõn cũng có chút vết hằn xanh tím.

"Phu nhân." Thẩm Tố vội vàng vươn tay, lần này nàng cuối cùng cũng chủ động.

Nhưng... nhìn cánh tay như hơi nước điên cuồng mọc dài ra, rồi sau đó quấn chặt lấy vòng eo và ngực bụng Vệ Nam Y, Thẩm Tố mặt đỏ bừng: "Phu nhân, ta... ta vô ý mạo phạm."

Vệ Nam Y trước đây cũng chưa bao giờ thân thiết như vậy với Kính Khâm, huống chi Kính Khâm gần như không thể khống chế được bản thân khi hóa hình, nàng chỉ nhìn thấy và cảm nhận được dòng nước ấm áp bao bọc lấy mình từng lớp từng lớp, xua tan hàn ý muốn mạng kia.

Dòng nước ôm lấy nàng rất ấm áp, nhưng lại không làm ướt quần áo, nàng như đang ngâm mình trong nước ấm, đúng là thứ cần thiết nhất trong mộ thất đầy sương lạnh.

Vệ Nam Y nhẹ nhàng thở ra một hơi nóng: "Ta nên cảm ơn cô nương mới đúng."

Thẩm Tố nghẹn ngào, lời nói đã đến bên miệng, vẫn không thể nói ra.

Cuối cùng, sau khi sương mù đều dần dần tan vào cơ thể Thẩm Tố, cơ thể Thẩm Tố cũng dần dần trở lại bình thường, thậm chí cả quần áo ẩm ướt trên người nàng cũng biến thành khô ráo trong nháy mắt, sương mù trong mộ thất cũng nhanh chóng bị hút sạch, hàn ý cũng lui đi.

Thẩm Tố phun ra một ngụm hơi nước, lòng bàn tay toát ra một chút mồ hôi mịn màng: "Phu nhân, ta đột phá đến Ngưng Khí Kỳ đỉnh."

Vệ Nam Y không ngờ Thẩm Tố lại đột phá nhanh như vậy, chưa đầy một ngày đã hoàn thành Ngưng Khí, còn sắp vượt qua cảnh giới này, nàng nhíu nhíu mày: "Quy Nhạn cô nương hẳn là đã đem lực lượng áp tiến vào viên ngọc châu tử, Thẩm cô nương như vậy trong thời gian ngắn đã hoàn thành Ngưng Khí, thậm chí đột phá đến Ngưng Khí đỉnh, đại khái sẽ có chút căn cơ không vững, sau này có thể đừng vội đột phá, dành thời gian củng cố tu vi."

Thẩm Tố vội vàng không ngừng gật đầu: “Được.”

Tiếng bước chân "tách tách tách" đang ngày càng gần, Thẩm Tố đột nhiên khom lưng đem hộp quan đá ôm ra, rồi sau đó đưa lưng về phía Vệ Nam Y hơi hơi cúi gối: "Kia con Đường Lang mau tới đây, ta cõng phu nhân đi ra ngoài!"

Có ký ức của Kính Khâm, Thẩm Tố biết lối ra ở đâu.

Dựa vào thân hình yếu đuối của nàng vốn dĩ thì không thể cõng nổi Vệ Nam Y, nhưng sau khi dung hợp những lực lượng đó, đột phá đến Ngưng Khí Kỳ đỉnh, Thẩm Tố chỉ cảm thấy trong thân thể như có sức lực dùng không hết.

Vệ Nam Y gật gật đầu, chậm rãi bò lên lưng Thẩm Tố.

Thẩm Tố một tay ôm hộp, một tay đỡ Vệ Nam Y, ngón tay không tránh khỏi chạm vào Vệ Nam Y, nàng trong đầu bỗng nhiên lại hiện lên vừa mới từng màn, tâm trạng bình ổn lại lần nữa dâng lên, nàng cắn môi cực lực khắc chế sự hốt hoảng, trong lòng vô cùng may mắn, còn tốt nàng là cõng Vệ Nam Y, Vệ Nam Y hiện tại không nhìn thấy nàng đã đỏ bừng mặt.

Nhưng may mắn của Thẩm Tố rất nhanh đã bị phá vỡ.

Vệ Nam Y hai tay vòng qua cổ Thẩm Tố, môi ngay sát vành tai nàng: "Thẩm cô nương, trên người của ngươi thật ấm."