Thẩm Tố biết đối với cơ thể Vệ Nam Y, thứ hữu ích nhất chỉ có máu tươi của nàng. Nàng cúi mắt nhìn xuống cơ thể gần như tan chảy của mình, khóe miệng hơi run rẩy, có chút do dự hỏi Vệ Nam Y: "Phu nhân, người muốn uống nước không?"
Lực lượng của Kính Khâm phát ra từ Kính Hồ, nên nước đó hẳn cũng có hiệu quả.
Nàng nghĩ vậy, Vệ Nam Y nhìn nàng, sắc mặt hơi cứng đờ: "Thẩm cô nương, dù là máu hay nước hồ đều là một phần cơ thể của ngươi, ngươi không cần phải luôn muốn tổn thương bản thân để giúp ta."
"Nhưng phu nhân đối với ta cũng rất tốt!"
Rõ ràng Vệ Nam Y vừa mới còn muốn hy sinh bản thân, chỉ vì tính mạng của một mình nàng mà mưu tính sinh lộ, giờ đây sao lại có thể nói ra lời này với nàng.
Mặc dù Vệ Nam Y nói nàng sẽ không dễ dàng chết đi, nhưng sự đau đớn trên người đều là thật sự tồn tại.
Nghĩ kỹ lại, vẫn là Vệ Nam Y người này quá tốt, tốt đến mức quá đáng.
Thẩm Tố đứng trước Vệ Nam Y lại lần nữa mở miệng: "Phu nhân người tốt quá, luôn luôn muốn hy sinh bản thân để bảo vệ ta. Người đã giúp ta quá nhiều, ta giúp người là chuyện hết sức bình thường. Máu tươi có thể tái sinh, ta biết ta yếu đuối, nhưng phu nhân hiện tại cũng rất yếu. Ta cần được quan tâm, người cũng cần được quan tâm. Phu nhân phải hiểu rằng kẻ mạnh có thể đồng cảm với kẻ yếu, nên hãy nhận lấy sự giúp đỡ. Mà kẻ yếu muốn tồn tại thật tốt thì trước tiên phải cố gắng bảo vệ bản thân."
Thẩm Tố không phải là người nói những lời không hay, nàng chỉ cảm thấy mọi việc đều phải căn cứ vào tình huống mà quyết định. Trước đây nàng còn có một thân bản lĩnh để bảo vệ cho sự lương thiện của mình, nhưng hiện tại Vệ Nam Y đã không còn thực lực như vậy.
Nơi này dù sao cũng là thế giới tu tiên, nơi nơi đều ẩn chứa nguy hiểm, bọn họ tùy thời đều có thể mất mạng.Thẩm Tố thậm chí cảm thấy lời nói của mình còn chưa đủ nặng nề. Nàng càng muốn nói chính là ở thế giới này, chỉ có những kẻ ngoan tuyệt mới có thể sống sót.
Giang Am cũng đủ tâm tàn nhẫn, nên hắn có được hai cái Nguyên Anh, có được máu tươi của thần nữ để tu luyện vô tình đại đạo, tu vi tăng tiến một bước lên trời; Giang Tự cũng đủ ngoan tuyệt, nên nàng có thể mạnh mẽ dung hợp kiếm phách của Dụ Linh Kiếm đã đi theo nàng trăm năm, có thể dùng huyết nhục của người sống để tu luyện ma đạo, có được năng lực gϊếŧ chết Giang Am, tiêu diệt tứ đại tiên tông; nam chính cũng đủ hạ được nhẫn tâm, nên hắn có thể lần lượt đoạt lấy tài nguyên để bản thân trở nên cường đại, trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Nàng cho rằng Vệ Nam Y sẽ tức giận, rốt cuộc lời nói của nàng gần như phủ định tất cả những gì Vệ Nam Y đã có trong quá khứ, thậm chí nhắc nhở nàng rằng nàng hiện tại không còn là thần nữ cao cao tại thượng kia nữa.
Nhưng Thẩm Tố vẫn xem nhẹ tính cách tốt của Vệ Nam Y.
Vệ Nam Y cũng không có sinh khí, biểu cảm có chút ảm đạm bên ngoài, hồn nhiên như không nghe thấy những gì Thẩm Tố nói.
Thẩm Tố có chút không cam lòng, nàng lại lần nữa gọi to: "Phu nhân!"
Nàng không phải muốn buộc Vệ Nam Y thay đổi điều gì, nàng chỉ mong Vệ Nam Y có thể tiếp nhận máu của nàng. Nàng đã sớm nghĩ tới, chỉ cần Giang Tự không biết được máu tươi của nàng có ích cho Vệ Nam Y, trực tiếp gϊếŧ nàng, nàng có thể thực sự đi theo bên người nàng làm túi máu lâu dài. Dù cho là mất máu quá nhiều, cũng chỉ cần ăn nhiều thuốc bổ là được.
Vệ Nam Y lại lần nữa đưa tay ra, lòng bàn tay vuốt ve đôi tai hồ ly mọc ra trên đầu Thẩm Tố, ánh mắt ôn nhu, chỉ có nước mắt nhẹ nhàng lăn dài: "Thẩm cô nương cũng không phải là người đủ tàn nhẫn.”
Thoạt nhìn, Vệ Nam Y là đang đau lòng cho nàng.
Nàng đang đau lòng vì Thẩm Tố bị cuốn vào thế giới xa lạ này, vì huyết mạch mà rõ ràng mới bước vào tiên đạo đã phải lo lắng cho ngày ngày đêm đêm sau này.
Vệ Nam Y tựa hồ nhìn thấu Thẩm Tố chỉ cầu mong được an ổn sống qua ngày, dù chỉ có trăm năm tâm nguyện.