Xuyên Sách: Chọc Phải Mẹ Của Trùm Phản Diện

Chương 48

Kính Khâm đột nhiên cảm thấy chán ghét năng lực này, nàng cũng không muốn biết con mồi vừa rồi đối nàng có bao nhiêu rộng lượng, nàng cười nhạo một tiếng: “Vệ sư tỷ không có chỗ nào không tốt, vệ sư tỷ chính là quá tốt, cho nên chọc đến sư muội ta ghen ghét, ta muốn thiên phú của sư tỷ, vẻ đẹp của sư tỷ, sư tỷ……”

Vệ Nam Y nhíu mày, nhẹ nhàng điểm điểm giữa trán Kính Khâm: “Quy Nhạn cô nương, vẫn xin đừng đọc tâm ta.”

Kính Khâm trong lúc nhất thời có chút ngạc nhiên, Vệ Nam Y rút tay về, lặng lẽ nhìn chăm chú trước mắt Kính Khâm uy yếu, nàng biểu hiện có chút phức tạp: “Chính là sư muội thiên phú đã rất mạnh, lớn lên cũng rất đẹp.”

Rốt cuộc Vệ Nam Y có biết vừa rồi nàng là muốn gϊếŧ nàng hay không!

Thái độ của nàng đối với nàng quá tốt.

Kính Khâm như khó nói thành lời, rất lâu sau mới thốt lên một câu: “Nhưng ta đang ở Lâm Tiên Sơn, yêu vật chi thân không thể tu luyện thuật pháp. Nếu ta từ bỏ công pháp của bản thân để tu luyện theo công pháp của các ngươi, cố nhiên có thể tu luyện thuật pháp của tông môn. Nhưng công pháp của ta vốn đã quá mạnh mẽ, Địa Chi Thư lại quá nhiều. Vệ sư tỷ chẳng lẽ không cảm thấy một tông môn lớn như vậy mà không có một quyển Thiên Chi Thư dành cho yêu vật tu luyện là rất buồn cười sao? Dựa vào cái gì mà đồng dạng là thiên phú cao cường, yêu vật phần lớn chỉ có thể tu luyện công pháp tự mang, còn các ngươi nhân loại tu sĩ lại có vô số cao giai công pháp để lựa chọn? Này cũng không công bằng, không phải sao?"

Nàng nghĩ rằng Vệ Nam Y sẽ phản bác nàng, nhưng Vệ Nam Y chỉ hơi chìm xuống ánh mắt, trịnh trọng mà cùng nàng nói: “Hiện tại không có, có lẽ về sau sẽ có.”

Vệ Nam Y quá mức chân thành, khiến Kính Khâm không còn lời nào để nói.

“Vậy chờ có, sư tỷ hẵng đến nói với ta đi.”

Vệ Nam Y thật sự rời đi, nàng hoàn toàn không muốn so đo ý niệm muốn đổi hồn của Kính Khâm, chỉ là Kính Khâm bị phản phệ, cho dù Vệ Nam Y không nói, cũng không thể tránh khỏi đôi mắt của các trưởng lão tông môn.

Kính Khâm bị Giang Nhị Bình đánh ra khỏi Lâm Tiên Sơn.

Nàng không hiểu vì sao Giang Nhị Bình lại phẫn nộ như vậy. Nàng đổi hồn thành công, Lâm Tiên Sơn cũng sẽ không mất đi Vệ Nam Y, chỉ là linh hồn của Vệ Nam Y đã tiêu vong, Kính Khâm tin tưởng mình có thể điều khiển hai khối thân thể.

Huống chi Vệ Nam Y và Thẩm Ngâm Tuyết đều không so đo với nàng, vì sao nàng lại muốn so đo.

Thậm chí bởi vì Thẩm Dật Văn nói chuyện với nàng, nàng đã đánh trọng thương cả đệ tử của mình. Nếu không phải Vệ Nam Y kịp thời đến, chỉ sợ nàng sẽ bị Giang Nhị Bình đánh chết.

Giang Nhị Bình tu luyện vô tình đạo, từ trước đến nay luôn tâm như tảng đá, nhưng đối với Vệ Nam Y lại khá tốt, thậm chí còn tốt hơn với đệ tử của mình.

Nàng nhìn Kính Khâm đang che chở cho Thẩm Dật Văn, lại nhìn Vệ Nam Y đang che chở cho Kính Khâm, rồi dừng tay lại. Giọng điệu của nàng vẫn lạnh nhạt: "Vệ Nam Y, ngươi không muốn so đo chuyện này, nhưng ngươi phải hiểu đây không chỉ là chuyện của một mình ngươi. Hôm nay nàng có thể tổn thương ngươi, ngày mai lại có thể tổn thương ai khác? Tàn hại đồng môn vốn là tội chết ở Lâm Tiên Sơn."

Vệ Nam Y không lên tiếng, Thẩm Dật Văn sợ nàng sẽ nhượng bộ, vội vàng quỳ xuống đất, cầu xin: "Đại sư tỷ, Nhạn Nhi về sau chắc chắn sẽ không tái phạm, ngươi hãy cầu xin sư phụ tha cho Nhạn Nhi đi."

Thật ra Thẩm Dật Văn không cần cầu xin Vệ Nam Y, bởi vì trong lòng Vệ Nam Y vốn không có ý định nhượng bộ.

Giang Nhị Bình cũng nhìn thấu điều này, nàng liếc mắt nhìn Vệ Nam Y phía sau Thẩm Dật Văn một cách nhàn nhạt: "Nam Y, ngươi quá mềm lòng."

Không thể phủ nhận điều đó.

Vệ Nam Y mím môi, siết chặt chuôi kiếm: "Kính xin sư thúc hãy khoan dung."