Xuyên Sách: Chọc Phải Mẹ Của Trùm Phản Diện

Chương 47

Nhạn Bích Sơn có không ít yêu vật tự mang theo công pháp tu luyện rất yếu, cho dù thiên phú của bản thân đủ cao thì tu vi cũng khó có thể tinh tiến, tiên môn có một số công pháp có thể yêu vật tu luyện, tuy không nhiều lắm, hơn nữa không có thuật pháp cấp bậc Thiên Chi Thư, nhưng những thứ đó không thể nghi ngờ có thể làm những công pháp mà yêu vật tự thân tu luyện thay đổi tình huống không thể tinh tiến nửa điểm tu vi.

Mưu hoa của Kính Khâm rất rõ ràng, thực thi cũng rất nhanh.

Ngắn ngủn ba tháng, tài nguyên của các đại tông môn đều bị cướp đoạt ở trình độ nhất định, những yêu vật tiến vào ba đại tông môn kia đều chạy trốn trở về Nhạn Bích Sơn, ba đại tông môn cũng quyết định không bao giờ thu nạp yêu vật vào tông, chỉ có Lâm Tiên sơn là không có, cũng không phải là lý do khác, chỉ là Kính Khâm cảm thấy người của Lâm Tiên sơn rất quái lạ.

Các nàng không giống như ba đại tông môn khác, sau khi đại yêu rời khỏi Nhạn Bích Sơn đã điên cuồng cướp đoạt tài nguyên của Nhạn Bích Sơn, các nàng thật sự kiên nhẫn dạy dỗ Kính Khâm và các đệ tử khác đi vào Lâm Tiên sơn, các nàng không nhận được đối đãi khác nhau, thậm chí khi yêu vật của ba đại tông môn đến tìm nàng đòi công đạo, tông chủ Lâm Tiên sơn Thẩm Ngâm Tuyết cũng không giao nàng ra, mà là lấy Quy Nhạn đã là đệ tử của Lâm Tiên sơn, không hề hỏi đến việc Nhạn Bích Sơn nữa.

Kính Khâm ở Nhạn Bích Sơn luôn che chờ yêu thú khác, vẫn là lần đầu tiên được che chở.

Nàng ngồi trong phòng của Thẩm Ngâm Tuyết ba ngày, vẫn không nhịn được hỏi nàng:

"Vì sao tông chủ lại muốn che chở cho ta?"

Thẩm Ngâm Tuyết là người có nề nếp, tuân thủ nghiêm khắc môn quy, nàng chỉ nhàn nhạt nói:

"Bất luận là người hay là yêu, ngươi đã gia nhập Lâm Tiên sơn chính là đệ tử của Lâm Tiên sơn ta, ta thân là tông chủ nên phải che chở cho ngươi."

Kính Khâm có thể đọc tâm, nàng biết những lời Thẩm Ngâm Tuyết nói chính là thật.

Ngày đó, Kính Khâm cảm thấy Thẩm Ngâm Tuyết là một người không tệ, cũng là ngày đó nàng kết bạn với Thẩm Dật Văn, mà chuyện này đều phải cảm ơn sư phụ không nói lý của Thẩm Dật Văn đã không phân xanh đỏ đen trắng đánh nàng một trận.

Thẩm Dật Văn là một tu sĩ trẻ tuổi nói hai câu đã đỏ mặt, lúc hắn đưa thuốc bôi cho nàng, đầu đều sắp vùi vào trong đất:

"Quy Nhạn cô nương, ngươi đừng ghi hận sư tôn ta, tính khí của sư tôn nàng không tốt, nàng cũng thường xuyên đánh ta."

Chuyện này cũng không thể an ủi đến Kính Khâm, ngược lại nàng cứ cảm thấy sư phụ của Thẩm Dật Văn là Giang Nhị Bình có bệnh, nàng đã thử đọc tâm của Giang Nhị Bình, nhưng thất bại, Giang Nhị Bình là người duy nhất trong Lâm Tiên sơn mà mình không thể đọc được tâm, nàng vốn tưởng rằng là Giang Nhị Bình có năng lực đặc biệt gì đó, mãi đến ngày ấy nhìn thấy Giang Nhị Bình vây trưởng lão ba đại tông môn lại đánh.

Kính Khâm vừa ngộ đạo, nàng không đọc được tâm của Giang Nhị Bình là bởi vì tu vi kém quá xa.

Kính Khâm cũng không hiểu căn cơ của Lâm Tiên Sơn, nhưng bên ngoài có thể nhìn thấy Giang Nhị Bình là người mạnh nhất trong số các trưởng lão.

Nàng sinh ra tò mò đối với thiên phú tu luyện của Giang Nhị Bình nên mới tiếp cận Thẩm Dật Văn, chỉ là hắn thật sự rất ngốc, đơn thuần như là một tờ giấy trắng, cho nên Kính Khâm thích Thẩm Dật Văn, cũng có chút thích Lâm Tiên sơn.

Kính Khâm thất tín, nàng cũng không trở về Nhạn Bích Sơn kịp thời.

Chỉ là lưu lại ở Lâm Tiên sơn là có khuyết điểm, Kính Khâm là yêu, tự mang công pháp cho dù lợi hại hơn nữa, nhưng căn cơ như vậy không thể tu luyện đại bộ phận thuật pháp của Lâm Tiên sơn, thậm chí rất khó chọn một thanh bội kiếm thuộc về mình, nàng lại bắt đầu khát vọng thân thể của Vệ Nam Y, ý nghĩ này càng bức thiết hơn.

Cho nên nàng trói Vệ Nam Y lại.

Nhưng nàng vẫn sơ sót, nàng không ngờ linh hồn của Vệ Nam Y có thể kiên nghị như vậy.

Nàng không cướp được thân thể của Vệ Nam Y, ngược lại bởi vì Vệ Nam Y phá vỡ thuật của nàng nên nàng bị phản phệ.

Một kích yếu ớt đến không chịu nổi của Kính Khâm, rất dễ bị gϊếŧ chết, ngoài dự đoán chính là Vệ Nam Y cũng không có ý định gϊếŧ nàng, thậm chí nàng rất ôn hòa:

"Quy Nhạn cô nương muốn gϊếŧ ta?"

Chuyện này đã là chuyện trước mắt, Vệ Nam Y hỏi chuyện quả thực là làm điều thừa.

Nàng muốn nói hai câu châm chọc Vệ Nam Y, nhưng lời nói đều đến bên miệng, nàng lại đọc được tâm của Vệ Nam Y.

Trong lòng Vệ Nam Y không có trách cứ, không có phẫn nộ, thậm chí đang áy náy mình có làm gì không tốt hay không, lúc này mới làm cho Kính Khâm có xúc động muốn gϊếŧ nàng.