Nàng dừng lại một chút, vẻ mặt càng thêm bất đắc dĩ.
Lần này, Thẩm Tố nghe hiểu được, chỉ là trong lòng càng nghi hoặc, theo lời nói của Vệ Nam Y, mấy năm nay nguyên chủ ở thành Lạc Nguyệt chịu đựng như thế nào? Cũng không thể là nàng chưa bao giờ bị thương? Chẳng lẽ là bởi vì cấm chế huyết mạch kia? Nếu như cấm chế huyết mạch có thể tránh được huyết khí mà nói, sao huyết mạch của nàng lại đột nhiên thức tỉnh rồi?
Nguyên chủ kia mười mấy năm đều không thức tỉnh, nhưng nàng lại chỉ vừa tới liền thức tỉnh rồi.
Chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi.
Thẩm Tố và Vệ Nam Y bị Bích Nhãn Hồ Ly dẫn xuyên qua thông đạo thật dài, trên vách đá dần dần không có đồ án, các nàng cũng dần dần đi vào một con đường chết.
Vách đá trước mắt không có đồ án, thay vào đó là từng hạt châu màu xanh ngọc.
Bích Nhãn Hồ Ly nhảy vào hạt châu không thấy bóng dáng, nhưng các nàng lại không đi nữa.
Thẩm Tố chỉ chỉ vào tường đá trước mặt:
"Phu nhân, Bích Nhãn Hồ Ly chui vào bên trong rồi."
Vệ Nam Y nhìn một loạt hạt châu màu xanh ngọc, nhàn nhạt nói:
"Thẩm cô nương, ngươi bắt tay phóng lên đi."
Giọng nói của Vệ Nam Y giống như nghe càng yếu hơn, không đợi Thẩm Tố hỏi, Vệ Nam Y đã chủ động cầm tay bị thương của nàng dán lên vách đá, máu tươi rơi lên hạt châu màu xanh ngọc, hạt châu được khảm ở trên vách đá lại bắt đầu chuyển động trước mắt, một viên tiếp một viên chậm rãi xếp thành hình một con hồ ly.
Theo hồ ly thành hình, vách đá kia lại từ giữa nứt ra một lỗ hổng, thình lình thành một cánh cửa đá, Thẩm Tố vừa định giơ tay lên đẩy, cánh cửa đá kia lại lui về hai bên, tự mình mở ra.
Sau cửa đá là chủ mộ, trong mộ cũng không xa hoa, chỉ có mấy chục cột đá chạm khắc đồ án, khiến người ta chú ý nhất là hai quan tài đá bày ở trung tâm huyệt mộ.
Bích Nhãn Hồ Ly lại lần nữa xuất hiện trước mặt Thẩm Tố, lần này là một đám hồ ly kéo lấy vạt áo Thẩm Tố, các nàng mang theo Thẩm Tố nhanh chóng chạy về phía thạch quan, Thẩm Tố đều bị túm đến lảo đảo hai bước, càng đừng nhắc đến Vệ Nam Y, nàng vội vàng buông lỏng tay đang nắm Vệ Nam Y.
Nhưng trong nháy mắt, Thẩm Tố đã đứng ở bên cạnh quan tài đá, phía sau có một tiếng phịch vang lên, Thẩm Tố cuống quít nhìn về phía sau, bởi vì lực vừa rồi quá nóng nảy mà Vệ Nam Y lúc này đã ngã xuống đất.
"Phu nhân!"
Trong lòng nàng lo lắng cho Vệ Nam Y, chỉ là thân thể lại giống như bị định trụ, không thể động đậy.
"Thẩm cô nương, ta không sao."
Vệ Nam Y nói không sao, Thẩm Tố lại rõ ràng nhận thấy nàng yếu hơn vừa rồi, nếu như không phải tai nàng thính thì giờ phút này chắc là không nghe rõ giọng của Vệ Nam Y.
Nàng muốn xem thử Vệ Nam Y có phải che da thịt hay không, nhưng vẫn khó có thể nhúc nhích, Thẩm Tố rốt cuộc là nóng nảy, nàng trừng mắt nhìn hồ ly:
"Thả ta ra!"
Bích Nhãn Hồ Ly thật sự buông lỏng Thẩm Tố ra, chỉ là Thẩm Tố vẫn không động đậy được, mà đám Bích Nhãn Hồ Ly kia quỳ xuống trước thạch quan, cung kính hành lễ, sau đó một con hồ ly áp sát vào vết thương của Thẩm Tố, ngậm lấy một viên huyết châu của Thẩm Tố vọt vào thạch quan, biến mất bóng dáng, ngay sau đó là con thứ hai, con thứ ba...
Khi máu tươi của Thẩm Tố chui vào thạch quan, thạch quan bắt đầu biến thành màu đỏ.
Cuối cùng, tất cả hồ ly đều biến mất.