Vệ Nam Y cũng không đồng ý với Thẩm Tố.
Mặc dù Thẩm Tố có chút mất mát, nhưng cũng không có ý niệm từ bỏ.
Nếu Vệ Nam Y khen nàng thiên phú dị bẩm thì đối với Vệ Nam Y mà nói nàng không phải là gánh nặng, hơn nữa máu của nàng có thể giúp đỡ Vệ Nam Y, cho dù Vệ Nam Y không muốn mang theo nàng thì Giang Tự cũng sẽ nguyện ý dẫn theo nàng, nhưng điều kiện tiên quyết là sau khi Giang Tự biết máu của nàng có tác dụng với Vệ Nam Y thì có thể khống chế được xúc động muốn gϊếŧ chết nàng.
Tốc độ của hồ ly dần dần chậm lại, ngọn đèn dầu trên vách đá càng ngày càng sáng ngời, đồ án có khắc trên vách đá dần dần biến thành một ít khắc tự, nội dung trên đó, Thẩm Tố vội vàng liếc qua một chút, ghi chép lại chính là chuyện huyết mạch của Kính Khâm.
Theo nhật ký trên vách đá, huyết mạch của Kính Khâm, phàm là yêu vật từng uống nước của Kính Hồ tại Nhạn Bích Sơn đều có thể có huyết mạch áp chế nhất định, thậm chí không giới hạn trong yêu vật.
Kính Khâm là linh khí của Kính Hồ, mỗi một giọt nước hồ có thể nói là huyết nhục của nàng, những yêu vật kia dựa vào linh trí sinh ra từ nước trong Kính Hồ, tăng lên tu vi, như vậy tính ra thì những yêu vật kia cũng coi như là đều nhận ân tình của Kính Khâm, cho nên huyết mạch bị khắc chế cũng là chuyện dễ hiểu.
Thẩm Tố đột nhiên nghĩ đến hỏi Vệ Nam Y:
"Phu nhân, nếu như huyết mạch của ta đạt tới cường độ của tổ tiên ta, có phải Yêu Hồn trong cơ thể ngươi cũng sẽ sợ ta hay không? Sau này cũng không dám cắn nuốt máu tươi của ta nữa?"
Vệ Nam Y lặng im một lát, sau đó mới nói:
"Thẩm cô nương, linh khí của hồ nước Kính Hồ ở Nhạn Bích Sơn đầy đủ, nếu không phải xung quanh nguy cơ tứ phía, cắn nuốt quá liều sẽ nổ tung thi thể mà chết, sợ là nước của Kính Hồ đã sớm cạn kiệt. Kính Khâm chính là linh khí của hồ nước, huyết mạch của nàng cũng là hồ nước, chỉ là linh lực của nàng đủ gấp trăm lần hồ nước, huyết mạch của nàng đương nhiên có thể áp chế tất cả yêu thú uống qua hồ nước Kính Hồ, nhưng hồ nước đều sẽ bị cướp đoạt, huống chi là huyết mạch của cô nương, sợ hãi của chúng nó cũng là sở thích của chúng nó, du͙© vọиɠ sẽ chiến thắng nỗi sợ."
Thẩm Tố nhíu mày:
"Vậy sao các nàng lại cảm nhận được lực lượng của tổ tiên mà không dám ra ngoài?"
"Dọa sợ chúng không phải là sức mạnh huyết mạch, mà là sức mạnh của Quy Nhạn cô nương."
Vệ Nam Y dừng lại một chút, mới vừa nói:
"Quy Nhạn cô nương rất mạnh."
Nhưng Quy Nhạn cũng đã chết, thậm chí hóa thành một bộ phận của Tì Tương Kính Long Trận.
Trong sách không có ghi lại về Kính Khâm, thậm chí không có ghi chép chuyện tông môn thu nạp yêu vật, thậm chí Lâm Tiên sơn có quy định không cho yêu vật nhập môn, nếu không phải có quy định này thì Giang Am và con xà yêu kia cũng không cần phải che giấu, có thể đã không xảy ra bi kịch sau này.
Thẩm Tố khó có thể phỏng đoán được toàn cảnh của chuyện xưa, nàng chỉ cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản.
Nếu nàng tiếp tục truy vấn, Vệ Nam Y không thấy sẽ không nói cho nàng biết chân tướng chuyện, nhưng nàng lại cảm thấy Vệ Nam Y cũng không nguyện ý nhớ lại chuyện cũ kia.
Thẩm Tố thức thời mà không hỏi lại, lúc này Vệ Nam Y lại há miệng dặn dò nàng:
"Sau khi Thẩm cô nương ra khỏi huyệt mộ, vết thương đều phải che kỹ, trên người tốt nhất nên mang một ít túi thơm che kín huyết khí, huyết mạch của Thẩm cô nương thật sự là khan hiếm, cũng chỉ có như vậy mới không rước lấy mầm tai họa."
Thẩm Tố sửng sốt:
"Hẳn là không nghiêm trọng như phu nhân nói chứ, mấy con yêu thú bên ngoài kia đã không còn hứng thú với huyết mạch của ta."
Vẻ mặt Vệ Nam Y có chút khó coi, ngữ khí cũng nghiêm túc hơn chút:
"Đó là bởi vì tu vi của chúng nó quá thấp, hẳn là căn bản không phát hiện huyết mạch che giấu bí mật của cô nương, chúng nó chỉ biết huyết mạch của cô nương có thể làm cho chúng nó đạt được bảo tàng trong huyệt mộ, nhưng nếu đổi lại là một số yêu thú tu vi cao, hoặc là tu sĩ..."