Edit: Hến Con
Nghe nói là người thân của dì, Hướng Quỳ gật đầu đồng ý. Làm ăn với người quen vẫn yên tâm hơn, tiền bạc không lọt ra ngoài, hơn nữa, cô cũng cảm thấy dì là người đáng tin cậy.
Từ khi biết mình chính là "chủ nhân gốc" của cơ thể này, cô cũng mở lòng hơn với gia đình bên này, cố gắng duy trì mối quan hệ tốt. Khi biết cô mở quán, dì còn đặc biệt mừng cho cô bằng một phong bao lì xì lớn.
"Chủ quán có ở đây không? Tôi đến giao hàng."
Nghe thấy tiếng gọi bên ngoài, Hướng Quỳ bước ra, thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị đang kéo một chiếc xe ba gác, trên đó chất đầy rau củ và thực phẩm.
"Tôi là chủ quán."
"Vậy mời cô kiểm tra đơn hàng, nếu không có vấn đề gì thì ký nhận giúp tôi."
"Mấy loại rau này đều được chuyển từ quê lên, đã lựa kỹ, không có cái nào hỏng cả. Trứng gà, trứng vịt cũng là nhà nuôi, quả nào cũng to." Người phụ nữ mỉm cười, cố gắng nói bằng tiếng phổ thông không mấy lưu loát.
Hướng Quỳ gật đầu, cẩn thận kiểm tra. Rau quả đều tươi ngon, không có cái nào hư hỏng, thế là cô cầm bút ký tên.
"Không có vấn đề gì. Tôi sẽ xem phản hồi của khách, nếu họ thích thì chúng ta có thể ký hợp đồng." Cô nhẹ giọng nói, không đưa ra cam kết chắc chắn ngay lập tức.
Người phụ nữ vội vàng giới thiệu thêm: "Rau nhà chúng tôi đều tự trồng, không dùng thuốc trừ sâu hay phân bón hóa học, gia đình cũng ăn nên cô cứ yên tâm."
Người phụ nữ này tên là Thái Xuân Hoa, sống ở vùng quê, không có việc làm ổn định nên chỉ có thể trồng rau để kiếm thêm thu nhập.
Nhưng rau trồng ra lại không có đầu ra. Siêu thị đã có nhà cung cấp cố định, bán lẻ thì mỗi ngày cũng không tiêu thụ được bao nhiêu, nhà ăn không hết, nhiều khi rau hỏng vứt đi, nhìn mà xót ruột.
Lần này có người thân giới thiệu cho một quán ăn nhỏ cần nhập hàng lâu dài, cô ấy liền dốc hết sức, chọn những loại rau tốt nhất để giao, sợ bị từ chối.
"Chỉ cần chất lượng rau tốt, tôi không có vấn đề gì." Hướng Quỳ nhìn ra sự lo lắng của cô ấy, nhẹ giọng trấn an.
"Tốt quá! Để tôi giúp cô khiêng hàng vào." Thái Xuân Hoa nhiệt tình xách rau vào trong quán.
"Cảm ơn chị." Hướng Quỳ lễ phép nói.
Làm nông quen rồi nên tay chân Thái Xuân Hoa rất nhanh nhẹn, chỉ trong vài lượt đã khiêng hết rau vào kho và còn xếp đặt gọn gàng.
Ấn tượng ban đầu của Hướng Quỳ về cô ấy khá tốt, nhưng vẫn cần quan sát lâu dài. Nếu sau này có tình trạng bớt xén hay kém chất lượng, cô cũng sẽ không nể tình.
Trở lại bếp, cô kiểm tra số thực phẩm vừa nhận được: có khoai mỡ, cà tím, bí đỏ, rau muống, rau chân vịt... và một thùng cá trích nhỏ.
Những loại rau này rất thích hợp để chế biến thành các món thanh đạm, dễ ăn. Cá trích nhỏ có thể rán với mỡ lợn, làm món cá trích cay tê – vừa thơm vừa cay, cực kỳ hấp dẫn.
Nảy ra ý tưởng, cô lập tức bắt tay vào làm thử: khoai mỡ và bí đỏ đem hấp, cà tím làm món cà tím kho tộ, rau muống và rau chân vịt xào đơn giản, còn cá trích thì chiên giòn.
Nếm thử, cô phát hiện rau trồng ở nhà thực sự ngon hơn rau trong nhà kính rất nhiều. Những món này chế biến không quá phức tạp, có thể nấu ngay khi khách gọi món.
Sau đó là bước định giá:
Khoai mỡ hấp và bí đỏ hấp: 15 tệ/phần
Cà tím kho tộ: 20 tệ/phần
Rau chân vịt xào: 10 tệ/phần
Rau muống xào: 20 tệ/2 phần
Cá trích cay tê: 31 tệ/phần, mỗi phần gồm 5 con cá.
Hướng Quỳ ghi tất cả lên bảng đen nhỏ, đồng thời xóa đi những món đã hết nguyên liệu, sau đó treo bảng lên tường.
Sau khi hoàn thành mọi việc, cô chợt nhớ đến mấy cây hướng dương mình trồng. Cô đi kiểm tra thì thấy chúng đã nảy mầm, liền cẩn thận tưới chút nước và xới đất.
Hoa hướng dương rất khỏe, chỉ cần tưới nước vài ngày một lần, không cần chăm sóc nhiều cũng có thể phát triển tốt, đúng là không tốn công