Xuyên Đến Hiện Đại Tiểu Cung Nữ Làm Giàu Bằng Mỹ Thực

Chương 22

Edit: Hến Con

Quán ăn nhỏ đã khai trương được một tuần. Dù khách không quá đông nhưng lượng khách ra vào khá ổn định, đến giờ cơm là bàn nào cũng kín chỗ.

Điều đặc biệt là phần lớn khách hàng của quán đều là người cao tuổi, và dần dần, họ còn kéo theo cả những hàng xóm xung quanh.

Những người già thường thích tụ tập đông vui, sau khi được bạn bè giới thiệu, họ cũng đến thử, rồi bị "mắc kẹt" bởi hương vị nơi đây.

Tay nghề nấu nướng của Hướng Quỳ rất tốt, khẩu phần lại đầy đặn, hơn nữa cô còn tạo dựng được lòng tin lớn trong lòng thực khách. Giờ đây, quán nhỏ này đã trở thành "nhà ăn chuyên biệt" dành cho người cao tuổi.

Những người không muốn nấu cơm ở nhà sẽ ra quán ăn cho tiện. Còn các thanh niên khi đi ngang thấy toàn người già ăn ở đây thì lại lầm tưởng rằng quán chỉ phục vụ cho đối tượng cao tuổi.

Ban đầu, Hướng Quỳ có chút bất lực với tình huống này, nhưng sau đó lại tự an ủi mình: khách nào cũng là khách, miễn là có tiền vào túi thì ai đến ăn cũng được.

Nghĩ vậy, cô vui vẻ bắt tay vào nghiên cứu những món ăn mới hợp khẩu vị người già, họ đã tin tưởng cô, thì cô cũng phải hết lòng để họ ăn ngon miệng hơn.

Tuy nhiên, Hướng Quỳ không hề hay biết, các chủ quán ăn xung quanh đang ghen tị đến đỏ mắt khi thấy lượng khách ổn định của cô.

Con phố cũ này không quá nhộn nhịp, người qua lại không nhiều, các quán ăn trong khu vực thường chỉ có lượng khách lẻ tẻ, đủ để duy trì hoạt động hàng ngày.

Thế nhưng, từ khi quán Hướng Thị mở ra, khách cứ nườm nượp kéo đến, trong khi những quán khác lại vắng tanh. Điều này khiến các chủ quán không khỏi cảm thấy bất công. Một cô gái trẻ thì có thể nấu ăn ngon đến mức nào chứ? Tại sao quán cô ấy lúc nào cũng đông khách, mà giá lại còn đắt nhất khu này?

Người khó chịu nhất chính là Dương Đại Béo - chủ quán cơm nhanh Dương Thị.Ông ta đã làm nghề này hơn hai mươi năm, được coi là đầu bếp giỏi nhất khu phố, vậy mà quán của ông ta cũng chưa từng có cảnh khách ngồi kín bàn như quán của Hướng Quỳ.Mặc dù khách của Hướng Quỳ chủ yếu là người già, không ảnh hưởng trực tiếp đến lượng khách của ông ta, nhưng ai mà chẳng muốn kiếm được nhiều tiền hơn chứ?

Dương Đại Béo là người đầu óc linh hoạt, suy nghĩ rất nhanh. Nếu khách hàng xung quanh đa phần là người già, tại sao ông ta không thể chia phần trong miếng bánh này? Ông ta không tin tay nghề của mình lại thua kém một cô gái trẻ mười mấy, hai mươi tuổi.

Thế là ông ta nhanh chóng điều chỉnh thực đơn, làm nhiều món phù hợp với người lớn tuổi, thậm chí còn dựng một tấm biển trước quán: "Người trên 60 tuổi được giảm 2 tệ cho mỗi phần ăn."

Tuy nhiên, hiệu quả không như mong đợi. Người già vẫn thích ăn ở quán Hướng Thị, còn khách hàng quen của ông ta lại dần bỏ đi. Chẳng những không kiếm thêm được tiền mà còn bị lỗ. Sau ba ngày thử nghiệm, ông ta đành điều chỉnh lại, không thể "bỏ dưa hấu nhặt hạt vừng" được.

Hướng Quỳnh không hề biết các chủ quán khác đang ghen tị với mình, mấy ngày nay cô bận rộn đến mức không có thời gian để ý. Vừa phải nghiên cứu món ăn mới, vừa phải tìm nhà cung cấp thực phẩm.

Cô không thể lúc nào cũng tự ra chợ mua nguyên liệu, quá tốn công và mất thời gian. Nhưng tìm được một nhà cung cấp vừa tốt vừa ổn định cũng không dễ dàng, mấy ngày nay cô vẫn chưa tìm được ai phù hợp.

Nghe cháu gái than thở, dì cô lập tức vỗ ngực đảm bảo: "Để đó cho dì! Dì có một người quen có thể cung cấp hàng, trước tiên có thể giao miễn phí ba ngày để thử, nếu ổn thì ký hợp đồng sau."

Giá rẻ, lại là người quen nên không lo bị lừa..