Xuyên Đến Hiện Đại Tiểu Cung Nữ Làm Giàu Bằng Mỹ Thực

Chương 7

Edit: Hến Con

Hướng Quỳ bừng tỉnh, nhớ lại giấc mơ kỳ lạ ấy, cảm giác trống rỗng, nhưng cô chỉ suy sụp trong ba giây, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Oán trời trách người không phải là tính cách của cô. Bất kể cô là ai, quá khứ đều không thể thay đổi. Hiện tại, cô chính là Hướng Quỳ của thế giới hiện đại, nên phải nhìn về phía trước. Nghĩ vậy, lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn.

Hướng Quỳ xuống giường rửa mặt, nhanh chóng búi tóc thành búi nhỏ. Hôm nay vẫn còn nhiều việc phải làm—cửa hàng cần được sửa sang lại một chút, còn phải mua bát đũa, gia vị, rất nhiều thứ phải lo.

...

“Tiểu Hướng, cháu dậy sớm vậy.” Cố Như Phương cười ha hả đi đến cùng cô chào hỏi, bên người còn có một người đàn ông trung niên cùng một thiếu niên đi cùng, chắc hẳn là chồng và con trai nhà thím ấy.

Hướng Quỳ nhìn một nhà ba người này, cũng cong mi mỉm cười đáp lại.

“Chú thím, buổi sáng tốt lành.”

“Buổi sáng tốt lành, đây là em trai Tiểu Hổ, nhỏ hơn cháu hai tuổi, Biết hôm nay cháu bận rộn, thím mang hai lao động miễn phí đến giúp cháu đây."

“Mẹ mới là lao động miễn phí.” Trần Hổ mặt rất thối, lẩm bẩm.

Một buổi sáng tinh mơ cuối tuần tốt đẹp, lại bị mẹ kéo tới làm giúp việc cho người khác, hắn muốn điên luôn rồi.

“Cháu chính là Tiểu Hướng à, ngày hôm qua thím Cố cháu về nhà vẫn luôn khen ngợi cháu, nói tay nghề của cháu quá tốt, về sau hàng xóm chung quanh đều thật có lộc ăn rồi.”

“Ha hả!” Ba cậu đúng là một con cáo già, Trần Hổ bĩu môi. Rõ ràng tối qua khi hai cha con họ ăn mì gói một cách đáng thương, ông ấy còn mắng cô ấy cơ mà.

Cố Như Phương vỗ vai con trai: "Còn đứng đấy làm gì, mau giúp chị dọn dẹp đi."

Trần Hổ không dám cãi lời mẹ hắn nói, nhưng là trong lòng lại rất khó chịu, cố ý bày ra vẻ mặt không cao hứng cho Hướng Quỳ xem, kết quả Hướng Quỳ căn bản không chú ý đến hắn, hắn chỉ có thể tức giận làm việc.

Thực ra Hướng Quỳ thấy được, ở trong cung đến kẻ ngốc cũng có bản lĩnh biết xem mặt đoán ý, chỉ cần không trêu chọc đến cô, cho nên cô không để ý tới mà thôi.

Bốn người làm việc tốc độ rất nhanh, một buổi sáng liền dọn dẹp xong hơn một nửa.

Giữa trưa Hướng Quỳ như cũ giữ bọn họ ở lại đây ăn cơm, trước hai tiếng cô đã bắt đầu chuẩn bị rồi, Trần Hổ tự nhận là làm việc không công nên đúng lý hợp tình đồng ý, hắn làm việc, dựa vào cái gì mà không ăn, mà Cố Như Phương nghĩ đến tay nghề của cô, cũng rất nhớ mong, nhịn không được gật đầu đồng ý.

Giữa trưa nhiều người, lại hỗ trợ cô nấu ăn, bữa cơm làm rất phong phú, ước chừng có mười món ăn.

Có thịt xông khói xào tỏi, đầu cá hấp ớt, sườn hấp khoai môn, thịt chiên giòn, bò hầm khoai tây, đậu hũ Tứ Xuyên, giá xào, thịt viên sốt, cải luộc nước sôi, và canh gà hầm.

Một bàn đều là những món ăn tiêu chuẩn, cấp bậc tiếp đãi khách quý.

Trần Hổ vẫn luôn nghĩ rằng mẹ hắn phóng đại, nói quá lên, cho đến khi nhìn thấy bàn ăn bày đầy món ngon như trong ảnh trên mạng, tròng mắt đều sắp rơi ra ngoài, không nghĩ tới có thể làm được những món ăn này, hơn nữa trông còn rất hấp dẫn.

Trần Hổ nếm thử một miếng, đôi mắt sáng lên. Tuyệt vời! Tay nghề như thế này mà không mở tiệm cơm thì thật đáng tiếc, sau này cậu có thể thường xuyên ghé qua đây ăn rồi..

Đối mặt với mỹ thực, mấy người đều không có nói chuyện, vùi đầu vào ăn, trong lúc nhất thời chỉ có âm thanh chén đũa va chạm cùng tiếng nhai nuốt thức ăn.

Có hai người đàn ông ở đây, mười món ăn thế nhưng đều ăn hết sạch, ăn uống no đủ, mấy người nằm ở ghế trên không muốn nhúc nhích

……

Buổi chiều chủ yếu là đi mua sắm, Hướng Quỳ liền từ chối sự giúp đỡ của họ. Cố Như Phương thấy thì không có việc gì nữa, mới đồng ý đi về.

Lúc gần đi, Hướng Quỳ cho mỗi người một cái bao lì xì.

“Thím không cần, đều nói là tới hỗ trợ, hơn nữa chúng ta cònđược ăn một bữa đại tiệc miễn phí rồi” Cố Như Phương tìm đủ kiểu từ chối, không chịu nhận bao lì xì.

“Làm bao nhiêu việc thế mà không thu bao lì xì, thím mà như vậy lần sau cháu không dám tìm thím hỗ trợ nữa đâu.”

Điểm đạo lý đối nhân xử thế này, Hướng Quỳ vẫn hiểu rõ, thân huynh đệ còn tính sổ sách minh bạch, huống chi mọi người chỉ là hàng xóm, tính rõ ràng mới dễ ở chung.

Cố Như Phương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhận lấy: “Con bé này thật khách sáo quá.” Miệng thì nói vậy, nhưng nụ cười trên mặt lại không hề dứt.

Đứa nhỏ này là một đứa tốt tính, có chừng mực, biết cảm ơn.

Trần Hổ đắc ý cầm bao lì xì, ăn một bữa tiệc lớn, còn có bao lì xì cầm về, từ nay chị Tiểu Quỳ chính là chị ruột của cậu rồi!

Tiếc là lúc nãy quên chụp ảnh, nếu không bữa đại tiệc đó đủ để cậu khoe trên mạng xã hội suốt mấy ngày liền.

Nhưng có một người chị lợi hại như vậy cũng đủ khiến bạn bè cậu ghen tị rồi.

"Chị Tiểu Quỳ, sau này có việc gì cứ tìm em, em sẽ bảo vệ chị!" Trần Hổ vỗ ngực nói."Được, cảm ơn em." Hướng Quỳ mỉm cười.

Thằng nhóc này khá thú vị, mọi suy nghĩ đều hiện hết lên mặt, chỉ cần nhìn là hiểu ngay.

Trần Hổ cười toe toét, có chút ngượng ngùng. Chị Tiểu Quỳ vừa dịu dàng, vừa xinh đẹp, lại còn nấu ăn ngon, đúng là nữ thần hoàn hảo!