Edit: Hến Con
“Hướng Quỳ……”
“Xem ra cô ở nơi này cũng thích ứng được, vậy thì ta yên tâm rồi, cô quả nhiên kiên cường hơn ta nhiều.”
Trong sương mù, một cô gái mặc một bộ váy lụa màu đỏ rực, khuôn mặt trắng bệch, tái nhợt nhìn nàng, nhẹ giọng mở miệng.
Hướng Quỳ sững lại, nhìn gương mặt giống hệt bản thân mình trước kia ở cổ đại, đồng tử co rút lại.
“Cô là nguyên chủ? Cô sao lại biến thành ta.”
“Không...... Ta vốn dĩ chính là cô.” Cô ấy thở dài, trong thanh âm mang theo một tia đau thương.
Sau đó, khung cảnh thay đổi, Hướng Quỳ như một người ngoài cuộc chứng kiến toàn bộ cuộc đời của nàng ấy.
Hóa ra, nguyên chủ mới là Hướng Quỳ của cổ đại, mà cô lại là Hướng Quỳ ở hiện đại
Nhà của nguyên chủ trọng nam khinh nữ, cô ấy sống quả thật không tốt chút nào, trong nhà mọi việc từ trên xuống dưới đều là cô ấy làm, một khắc cũng không được nghỉ ngơi, còn thường xuyên bị đánh, bị đệ đệ khi dễ.
Hướng Quỳ rất bình tĩnh, giống hệt những ngày tháng mà cô đã từng trải qua ở cổ đại, cha mẹ bất công, ở nhà nhận hết khinh nhục uất ức, chẳng qua cô hiểu được phải bảo vệ chính mình, quyết đoán dứt khoát cắt đứt quan hệ với họ.
“Nhà không còn phòng trống, sau này ngươi ngủ ngoài chuồng bò đi. Nhân tiện trông coi bò luôn, tránh bị trộm mất.”
Nhưng ngay cả bò còn có chuồng, vì sao cô lại không có?, Tiểu Hướng Quỳ trên người mặc y phục đều là mụn vá, dáng người gầy khô, khóe mắt nghẹn nước mắt, gắt gao nhấp môi, lại không dám nói ra những suy nghĩ trong lòng.
“Cha mẹ nói rồi, ngươi chính là người hầu của ta, mau nằm xuống, ta muốn cưỡi ngựa.”
“Ta không phải ngựa, ta là con người.” Tiểu Hướng Quỳ ủy khuất, nhỏ giọng phản bác đệ đệ.
“Ta nói ngươi là ngựa thì ngươi chính là ngựa.”
“Muốn chết à, ngươi lớn như vậy mà không biết nhường đệ đệ ngươi một chút.”
Mẫu thân hùng hổ bước tới quát lớn, giáng xuống một cái tát mạnh mẽ.
“Giá giá giá! Con ngựa chạy mau, ha ha ha...... Chơi thật vui.”
“Con gái là thứ vô dụng, chỉ là người ngoài, sau này gả chồng phải biết giúp đỡ em trai, người ta mới coi trọng con.”
Hướng phụ rít một hơi thuốc lá, gương mặt đen sạm thốt ra những lời lẽ lạnh lùng vô tình.
……
Hướng Quỳ yếu đuối không dám phản kháng, tất cả đều chịu đựng, Về sau, vì được ra giá sính lễ cao, nàng bị cha mẹ gả cho một lão góa phụ ngoài năm mươi tuổi, cuối cùng bị hành hạ đến chết một cách thê thảm.
Sau khi chết, oán khí của cô quá lớn, không chịu rời đi, khiến toàn bộ Đại hạ triều đều không được an bình.
Cô cố ý để lại tính mạng cho cả nhà kia , kết cục quả nhiên như cô tính toán, tuổi già không nơi nương tựa...... Ha ha ha ha ha...... Bọn họ coi nhi tử như trân bảo, lúc bọn họ già rồi, vô dụng, liền đem bọn họ đuổi ra khỏi cửa, lớn tuổi rồi còn phải ăn ngủ đầu đường, mà đệ đệ bị nuông chiều đến hư hỏng, cuối cùng ra bên ngoài xã hội bị người ta đánh đập, bên ngoài xã hội không có ai nuông chiều hắn cả.
Một vị cao tăng đắc đạo thương xót bá tánh, đưa ra yêu cầu sẽ cho cô trọng sinh sống lại một đời
Nhân gian địa ngục như vậy, Hướng Quỳ căn bản không nghĩ tới sống lại, chỉ nghĩ muốn mọi người cùng nhau chịu thống khổ như cô đi
Lão hòa thượng không còn cách nào khác, liền nói có một thời đại không gian song song rất tốt đẹp, nơi đó nam nữ bình đẳng, có thể đưa cô qua đó sống
Hướng Quỳ tò mò không biết thế giới bình đẳng nam nữ sẽ ra sao? Liệu con gái có được yêu thương như con trai hay không? Do dự một lát, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Đi đến thế giới khác không phải dễ dàng như vậy, vừa vặn ở một thế giới khác Hướng Quỳ bởi vì tai nạn xe cộ đe dọa đến tính mạng, Vị cao tăng đã dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy cơ hội hoán đổi linh hồn của hai người.
Khi đó Hướng Quỳ vẫn là đứa trẻ hai tuổi, cho nên không có ký ức.
Xem hoàn toàn bộ hồi ức, Hướng Quỳ trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết nên nói như thế nào, sống ở thế kỷ 21, cô vốn dĩ sẽ có tương lai tươi sáng, có người nhà yêu thương.
Hiện tại tương lai chưa biết thế nào, thân nhân cũng đều không còn nữa, cô sao có thể không oán, cô cũng chẳng sợ đại sư đã cứu cô
Chính là oán hận giống như cũng không làm gì được nữa, chuyên đều đã xảy ra rồi
Nguyên chủ áy náy lại hơi phức tạp nhìn cô: “Ta nhìn thấy những ký ức về cuộc sống trước kia của cô, cô rất lợi hại, chẳng sợ hãi khi rơi vào hoàn cảnh bi thảm giống ta, cô cũng sẽ dũng cảm phản kháng, có biện pháp tránh thoát.”
Nguyên chủ Hướng Quỳ rất bội phục cô, đều là nữ tử, đều sống ở hoàn cảnh giống nhau, cô ấy có thể trôi qua thật tốt
Giờ đây, cô ấy không còn hận nữa, tất cả chỉ có thể trách bản thân đã quá yếu đuối.
Nếu lại sống một lần, cô nhất định sẽ lựa chọn dũng cảm phản kháng, người nhà như vậy, không có gì tốt mà chờ mong.
“Ta phải đi rồi......” Nguyên chủ Hướng Quỳ thanh âm thực nhẹ, lại dị thường bình thản, “Ta là ở năm hai mươi tuổi ấy chết đi, cho nên lão hòa thượng cho ta 20 năm sống lại, mấy năm nay ta thực sự rất hạnh phúc, cảm ơn cô...... Cũng thực xin lỗi cô.”
Hướng Quỳ sững sờ tại chỗ, không nói gì.
Nguyên chủ Hướng Quỳ cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: “Lão hòa thượng rất hổ thẹn với cô, nên đã dùng toàn bộ công đức của mình để đổi lấy một nửa cuộc đời bình an thuận lợi cho cô. Cô chắc chắn sẽ hạnh phúc”
Cô ấy vừa nói xong, linh hồn hóa thành những đốm ánh sáng, chậm rãi tiêu tán.