Lộc Thanh mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm cạnh con suối nhỏ. Tiếng ồn ào xung quanh vang lên không ngớt, đầu đau như búa bổ. Cô đưa tay lên sờ sau gáy, cảm giác ướt dính lập tức truyền đến khiến cô khựng lại.
“Quái vật tỉnh rồi! Quái vật tỉnh rồi!”
“Aaa! Nó mở mắt kìa! Chạy mau!”
Giọng nói hoảng sợ vang khắp nơi, những mảnh ký ức vụn vặt chợt ùa về trong đầu.
“Đau quá…”
Cơn đau thắt lại khiến Lộc Thanh phải nhắm mắt. Trong đầu hiện lên hình ảnh một bé gái mới năm tuổi, đôi mắt to tròn ngây thơ. Cô bé cũng tên là Lộc Thanh, là con ngoài giá thú của một nữ thanh niên trí thức. Từ lúc sinh ra đã bị gọi là con hoang, lớn lên lại bị cả thôn xa lánh, gọi là quái vật.
Vì sao lại là quái vật?
Tất cả bắt nguồn từ năng lực không gian kỳ lạ. Đồ đạc trong thôn đôi khi đột nhiên biến mất hoặc xuất hiện một cách bí ẩn. Một đứa trẻ nhỏ chẳng biết che giấu, cứ thế trở thành nỗi sợ hãi của cả thôn. Cũng nhờ năng lực đó mà những kẻ bắt nạt mẹ con cô bé dần dè chừng.
Lộc Thanh thở dài, gắng gượng đứng dậy, men theo trí nhớ tìm đường về nhà.
Từ ngày hôm đó, mọi người trong làng phát hiện cô bé quái vật càng ngày càng kỳ lạ. Ánh mắt sắc bén, nụ cười bí hiểm khiến ai nấy đều lạnh sống lưng.
Cho đến một ngày…
Tiểu quái vật bỗng chốc trở thành bảo bối của cả thôn. Nhà họ Lộc tấp nập người đến biếu quà.
Lộc Thanh vừa cắn quả đào ngọt lịm, vừa nhìn mẹ mình mà cười híp mắt: “Mẹ, sau này con nuôi mẹ nhé!”
.