Tác Giả: |
Thời Nhật An
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2025-05-11 20:29:24 |
Lượt Xem: |
100 |
Quản Lý: |
Moonlight
|
Editor: Team Khiết
Giới thiệu
“Bên kia núi, bên kia biển, có một nhóm người cá nhỏ, bọn họ…”
Một người cá trắng xinh đẹp bơi ở phía trước, theo sau là một đám người cá nhỏ đầy màu sắc cùng nhau bơi lội, người cá trắng phía trước vui vẻ hát vang.
“Nhưng mà… Chúng ta vốn ở trong biển mà…” Một người cá nhỏ vừa nghe vừa nghi ngờ cất tiếng hỏi.
Thế là lời bài hát thay đổi một chút: “Bên kia núi, trong lòng biển, có một nhóm người cá nhỏ, bọn họ hoạt bát thông minh, bọn họ tinh nghịch lanh lợi, bọn họ sống tự do tự tại nơi ấy, trong biển cả xanh thẳm…”
Đám người cá nhỏ cũng vui vẻ vẫy đuôi, cất tiếng hát non nớt hòa theo: “Oh, những người cá nhỏ đáng yêu, oh, những người cá nhỏ đáng yêu…”
Ở phía sau cùng là một người cá đuôi đen ẩn mình giữa sắc xanh thẳm của biển sâu, ánh mắt chỉ chăm chú đặt lên người cá đuôi trắng xinh đẹp phía trước.
*
Ô Đàm sớm đã muốn chết rồi, vì vậy vào khoảnh khắc nhìn thấy một đứa trẻ sắp bị xe đâm, cậu lập tức lao ra ngoài...
Và rồi, cậu trở thành một con cá dưới đáy biển, một người cá.
Khó khăn lắm mới qua được tuổi mười tám, Ô Đàm hăm hở thu dọn hành lý, bắt đầu cuộc phiêu lưu.
Ngày đầu tiên, cậu nhặt được một ấm đun nước nhỏ, một người cá đuôi đỏ bé xíu.
Cậu, Ô Đàm, cuối cùng cũng có cá của riêng mình rồi!
Ngày thứ hai, cậu cưu mang một người cá đuôi đen trông có vẻ yếu ớt nhưng khá ưa nhìn, quan trọng nhất là người đó biết làm nhiều thứ xinh xắn, ừm, là một con cá trưởng thành.
Được thôi, giờ cậu có hai con cá rồi.
Sau đó cậu lại tiếp tục bước lên hành trình phiêu lưu, một cuộc phiêu lưu kí©h thí©ɧ! Cậu tới đây!
Và rồi, một con, hai con, ba con, bốn con…
Từ lúc nào chẳng hay, phía sau cậu đã kéo theo cả một hàng dài cá con.
Ô Đàm cười: ( ̄︶ ̄)
*
Vở kịch nhỏ:
Một ngày nào đó khi ở bên nhau, Ô Đàm lười chăm mấy nhóc con, đảo mắt một vòng rồi lén lại gần Mục Hề.
Mục Hề lúc ấy đang làm việc thì khựng lại, ánh mắt như hỏi: "?"
Ô Đàm: “Chúng ta là bạn đời, nên đám con của em cũng là của anh, thế này nhé, anh năm ngày, em hai ngày, cho anh nghỉ hai ngày cuối tuần, thấy được không?”
Mục Hề suy nghĩ, khi nào thì anh không chăm lũ nhỏ ấy chứ?
Thấy vậy, Ô Đàm tiếp tục bịa chuyện: “Chúng ta là bạn đời, anh nên làm tròn nghĩa vụ, đám nhóc là con của em thì anh là mẹ, anh phải có trách nhiệm…”
Mục Hề: “Được.”
Hôm sau, Ô Đàm làm một người cha rảnh rỗi suốt cả ngày, chẳng nhận ra điều gì khác biệt so với trước đây, vô cùng sung sướиɠ tận hưởng "Thành quả".
Đêm đến.
Mục Hề kéo Ô Đàm vào trong một vỏ trai lớn, minh châu phát sáng nhẹ nhàng, ánh sáng mờ ảo phản chiếu đôi mắt ướŧ áŧ và gương mặt đỏ bừng của Ô Đàm. Một bàn tay thon dài đưa lên giữ lấy cổ cậu, đầu ngón tay lần từ cằm tới môi.
Đôi môi căng mọng chỉ thốt ra những tiếng ngắt quãng: “Anh… Nói là… Hôm nay… Em được nghỉ… Ưm… Đồ lừa đảo…”
Gò má nóng ran truyền đến cảm giác ẩm ướt và mát lạnh, rồi là tiếng nói trầm thấp đầy đè nén: “Anh đang làm tròn nghĩa vụ của bạn đời.”
“Hôm nay cũng làm rất nhiều chuyện, để anh kể cho em nghe nhé? Anh biết em muốn nghe mà, phải thưởng cho anh, sẽ đối xử tốt với anh hơn, thích anh nhất đúng không?”
Lại là một đêm bận rộn.
.