Sầm Tễ phải đấu tranh rất lâu với biểu cảm trên gương mặt trắng nõn của mình, nhờ sự giáo dục tốt đẹp mà anh mới duy trì được nụ cười lịch thiệp, thay vì tát vào mặt thiếu niên.
Đương nhiên, dù anh muốn đánh cậu ta, thì tình hình hiện tại cũng không cho phép làm như vậy.
Hạ Minh Liệt trong cơn bực bội đã túm chặt cổ áo của anh.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, vị thiếu gia nóng tính này chẳng nhẹ tay chút nào.
Sầm Tễ suýt ngã đè lên người cậu ta bởi lực kéo mạnh, may mà anh kịp thời bám vào tay vịn của ghế sofa mới đứng vững được.
Nhìn chiếc áo sơ mi mà mình vừa mới thay đã bị kéo sắp đứt chỉ, Sầm Tễ phải luôn tự nhắc nhở bản thân rằng đây là một phần của công việc.
Người làm công sao có thể không gặp được vài khách hàng khó tính chứ?
Anh cố gắng đứng ngay ngắn, tiếp tục kiên trì sắm vai một cái máy gọi người, “Thiếu gia Minh Liệt, tỉnh dậy đi, phải về nhà rồi.”
Cứ gọi như thế vài lần, Hạ Minh Liệt bị phiền không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng chịu mở mắt ra.
Dưới ánh nhìn mơ hồ, một gương mặt thanh tú xinh đẹp bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt của thiếu niên.
Đầu óc cậu ta choáng váng do say rượu, đôi mắt nhắm chặt hồi lâu bỗng nhiên mở ra, xem người khác giống như mang theo một lớp sương mù mờ mịt. Vì vậy, khuôn mặt kia lại càng như ảo mộng, thu hút ánh nhìn của cậu ta, giống như đang nhìn một đóa hoa trong sương mù.
Trong phòng nồng nặc mùi rượu, nhưng có một mùi thơm ngọt ngào len lỏi vào mũi, thoang thoảng nhẹ nhàng như mùi cam quýt, khuấy động thần kinh tê dại của cậu ta một cách kỳ lạ.
Cơn giận sắp bùng nổ bỗng chốc bị nghẹn trở lại trong l*иg ngực.
“Anh Liệt, đây là ai vậy, sao hai người lại kề sát nhau thế?”
Bên cạnh có người bị tiếng động làm tỉnh giấc, ngẩng đầu nhìn qua, thì thấy cảnh tượng mờ ám, không khỏi lên tiếng trêu chọc.
“Ồ, lại còn là đàn ông nữa, vào đây từ khi nào vậy, chẳng lẽ anh Liệt thay đổi xu hướng giới tính? Chẳng trách tối hôm qua lúc hoa khôi tỏ tình, anh ấy lại từ chối. Dẫn anh ấy đi Xuân Thập Tạ để vui chơi cũng không đi, hóa ra là thích kiểu này.”
Những người khác lần lượt tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng hùa theo đùa giỡn.
“Nói bậy bạ gì vậy, đây là trợ lý Sầm!” Một thiếu niên chơi bời với Hạ Minh Liệt lâu ngày nhận ra người tới, đây là trợ lý đắc lực bên cạnh người anh cả kẻ mà chỉ nhìn thôi đã khiến người khác sợ hãi, nên vội vàng ngăn cản mọi người nói bừa.
“Trợ lý Sầm? Đó là ai?” Vẫn có người không hiểu tình hình.
Tiếp theo, một giọng nói ác ý châm chọc vang lên, nhưng không dám nói lớn, “Còn có thể là ai? Chó săn* bên người anh trai của Minh Liệt chứ ai.”
(Chó săn: chỉ cấp dưới, tay sai với hàm ý khinh thường)
Hắn cố ý hạ giọng, nhưng lời nói vẫn lọt vào tai Hạ Minh Liệt.
Trong chớp mắt, đầu óc cậu ta tỉnh táo lại, cảnh tượng trước mắt cũng trở nên rõ ràng hơn.
Gương mặt xinh đẹp như hoa trong sương mù kia, giống từng mảnh nhỏ chậm rãi ghép lại thành chiếc mặt nạ mà mỗi lần nhìn thấy cậu ta đều muốn xé nát.
“Sao anh tìm được chỗ này?!”
Hạ Minh Liệt sững sờ vài giây, rồi buông cổ áo mà mình đang nắm chặt trong tay ra, gần như nghiến răng thốt ra mấy lời này.
Sầm Tễ đứng thẳng người, chỉnh lại cổ áo lộn xộn, rồi trả lời bằng giọng điệu vô cùng điềm tĩnh, “Bà Hạ rất lo lắng cho cậu, đang tìm kiếm cậu khắp nơi. Tôi nghe lệnh giám đốc Hạ đến đây đưa cậu về.”
“Lại nữa à!” Hạ Minh Liệt từ trên sofa ngồi dậy, để đôi chân dài chạm đất.
Cậu ta bực bội lấy một điếu thuốc từ đằng sau, châm lửa bằng bật lửa, nhưng không hút, chỉ hờ hững kẹp giữa hai ngón tay, còn tay kia thì thoải mái để trên đầu gối.
Cũng không biết cậu ta suy nghĩ cái gì, vài giây sau, thiếu gia nhà họ Hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng hơi xếch bỗng nhiên nhìn chằm chằm Sầm Tễ với ánh nhìn cười như không cười.
“Anh quả thật rất nghe lời anh trai tôi, có phải anh ấy bảo anh làm gì anh cũng sẵn sàng làm hết đúng không?”
Sầm Tễ bình tĩnh, thản nhiên đáp, “Không hẳn vậy, tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, chỉ làm những việc trong bổn phận của mình. Nếu như giám đốc Hạ bảo tôi làm điều gì vi phạm pháp luật, tôi chắc chắn sẽ không làm.”