Hắc Xà Bạch Xà

Chương 7

Bỗng nhiên tôi thấy hổ thẹn với lòng, bản thân được giáo viên sở hữu năng lực nghiên cứu khoa học mạnh nhất trong ngành kèm cặp, còn có cậu đàn em thực lực tương đương đồng hành, tôi không thể làm họ mất mặt.

Tôi vẫn nhớ như in buổi phỏng vấn ngày hôm đó, thầy ấy đã khẳng định với tôi: "Tô Miên, tôi rất hài lòng với em, em là ứng cử viên sáng giá nhất."

Sau khi giải quyết xong vấn đề của tôi, thầy hướng dẫn đã nói với tôi và Xà Thiếu Bạch rằng thầy ấy gọi chúng tôi đến đây là để giúp thầy di chuyển khu vực lấy mẫu.

Thông thường, những mẫu vật nghiên cứu đều được nuôi trong cùng một tòa nhà thí nghiệm và được lãnh đi sau đó, nhưng phòng thí nghiệm của thầy hướng dẫn đã có khu vực nuôi dưỡng riêng.

Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân vào phòng thí nghiệm số 3 này, cả gian phòng rộng rãi được chia thành nhiều khu vực, ngoại trừ khu vực điều hành, khu vực nuôi cấy và khu vực dữ liệu như bao phòng thí nghiệm khác, thì ở vị trí trong cùng còn có các lọ thuỷ tinh vuông vức được chất từ sàn cho đến trần nhà.

Bên trong nuôi đủ loại rắn, cực kỳ đồ sộ.

Hơn nữa lại còn vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, cũng không xuất hiện bất cứ mùi hương kì lạ nào, căn bản chẳng cần thiết phải di dời, nhưng tôi vẫn dọn dẹp dựa theo lời của thầy hướng dẫn.

Xà Thiếu Bạch chỉ đứng yên, chẳng màng động tay động chân giúp đỡ, thằng nhóc này chắc là được gia đình chiều chuộng đến nỗi sinh tật rồi, không nhờ cậy được việc gì.

Ngay lúc tôi chuẩn bị mở miệng thúc giục cậu ta, cái nắp trong tay đột nhiên rơi xuống, trước khi tôi kịp phản ứng, con rắn bên trong đã thò đầu ra cắn tôi một nhát.

Chờ đến khi tôi ném được nó thì gan bàn tay đã bị cắn một lỗ rồi.

Mà căn cứ theo hoa văn, con rắn này có độc!

Lòng tôi chợt lạnh, ngay lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng: "Cứu với..."

May mắn là trong phòng thí nghiệm có sẵn huyết thanh, mục đích là để phòng ngừa bị rắn cắn, tôi được đặt lên bàn mổ, thầy hướng dẫn và Xà Thiếu Bạch đứng ở bên cạnh, bọn họ nhìn tôi một cách vô cảm, hệt như tôi chỉ là một miếng thịt béo bở mặc cho người ta xâu xé.

Mũi kim lạnh lẽo đâm vào cánh tay tôi để truyền huyết thanh, cơn đau khiến tôi không kìm được mà phát ra âm thanh rêи ɾỉ.

"Chị ơi cố lên, rất nhanh sẽ ổn thôi, có điều...độc tố này sẽ để lại một ít tác dụng phụ..."

Tiếng cười trầm thấp văng vẳng bên tai.

Vì đã vào đông nên hệ thống sưởi trong phòng thí nghiệm được bật lên tối đa. Có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi huyết thanh, nhiệt độ cơ thể của tôi bắt đầu khôi phục, nhưng sau đó lại càng ngày trở nóng hơn.

Chắc là vì hơi ấm xung quanh.