Editor: ANH TUYET HOANG
Tân San Tư không chút suy nghĩ cử động tay chân: “Đi đi thôi…” Lời còn chưa dứt, cô đã nhìn thấy Tân Duyệt Nhi lấy ra chìa khóa từ trong tay áo, trong lòng liền thắt lại.
Sau khi mở ra nhà lao sắt, Tân Duyệt Nhi không muốn bước vào, liền cười nói: "Tỷ tỷ, mau ra ngoài đi."
Tân San Tư ngừng suy nghĩ và bình tĩnh lại, sau đó di chuyển đôi chân còn hơi tê dại của mình về phía cửa phòng giam. Tiếng xích sắt va vào nhau vô cùng chói tai trong đêm tĩnh lặng. Rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi này, rời đi... Ánh mắt cô rơi vào chiếc vòng vàng trên cổ tay Tân Duyệt Nhi. Cuối cùng cô ta cũng đi tới cửa và dừng lại.
Cửa phòng giam được mở ra, Tân Duyệt Nhi không còn do dự gì nữa, nàng ta ngồi xuống cởi xích chân cho người điên: “Tỷ tỷ, muội đưa tỷ đi tắm rửa.” Nàng ta thật sự không thể chịu nổi mùi hôi này.
Sau khi thoát khỏi xiềng xích, đôi chân của Tân San Tư nhẹ đến mức dường như không phải của cô, tay bám chặt vào cửa phòng giam cô cẩn thận bước ra khỏi nhà lao sắt. Vừa đứng yên, cô bất ngờ cầm lấy tay trái của Tân Duyệt Nhi, vô cùng hâm mộ nói: “Chiếc vòng tay này đẹp quá!” Cô dùng ngón tay đẩy nó ra, phát hiện nó rất chắc chắn.
Một cảm giác buồn nôn từ trong bụng dâng lên, Tân Duyệt Nhi muốn hất tay người điên này ra, nhưng biết mình không thể, nàng ta liền dứt khoát tháo chiếc vòng tay ra: “Nếu tỷ thích thì muội cho tỷ đó.” Nhưng trong lòng nàng ta lại nghĩ rằng khi nào người điên đó bị bệnh ngất xỉu sẽ đi lấy trở về.
Tân San Tư cũng không khách khí, tùy ý Tân Duyệt Nhi đem vòng tay đeo vào cổ tay mình. Cũng nặng thật đấy, ít nhất cũng phải ba bốn lạng. Chỉ là cổ tay của cô quá nhỏ rồi, cái vòng chắc lớn hơn gấp đôi.
"Cảm ơn Duyệt Nhi!"
“Nếu tỷ tỷ thích, Duyệt Nhi sẽ vui vẻ.” Tân Duyệt Nhi sợ tên điên lại chạm vào mình, vội vàng xoay người đi ra khỏi phòng nhỏ: “Muội lén lút tới gặp tỷ, chúng ta nhanh đi tắm rửa đi, không thể để bị cha mẹ phát hiện, nếu không lần sau muội sẽ không thể đến gặp tỷ nữa ”.
“Được.” Tân San Tư cầm cây nến lên, theo nàng ta ra khỏi phòng thấp. Không khí trong lành tràn vào khiến cô hít một hơi thật sâu. Đêm nay u ám, bầu trời không có sao. Sân tuy nhỏ nhưng tường rào cao, trước nhà có một cái giếng cổ.
Tân Duyệt Nhi lấy hai xô nước giếng đổ vào chậu trong căn bếp nhỏ: “Tỷ, tỷ nhanh rửa đi. muội sẽ báo cho Trương Ma Bà, bảo bà ta quay lại dọn dẹp phòng cho tỷ, rồi đi qua bếp lớn để lấy thức ăn.”
Hóa ra cô còn có người trông coi đấy. Tân San Tư đáp: “Được.”
Cô nhìn người rời đi, đóng cửa phòng bếp nhỏ lại. Hôm nay dù trời oi bức nhưng mà muốn tắm nước giếng? Tân Duyệt Nhi thực sự là không có chút tình cảm nào với "Tân San Tư". Cô nhìn quanh căn bếp nhỏ và thấy nó cũng không sạch sẽ lắm. Hít mấy cái là ngửi thấy mùi khói dầu.
Nhìn về phía cửa sau, nó không lớn nhưng cũng vừa đủ để cô chui qua. Thời gian có hạn nên cô không suy nghĩ quá nhiều nữa. Cô cuộn chiếc vòng vàng trên cổ tay trái lên cánh tay, tìm một chiếc túi vải nhỏ và bắt đầu vơ vét. Lấy cây đánh lửa và tìm thấy dầu và muối trong chiếc tủ nhỏ.
Kỳ thật có mì và gạo, tuy không nhiều nhưng cũng đủ làm Tân San Tư vui mừng. Nhét dầu, muối vào bình rồi cho tất cả vào túi vải. Ước lượng thử cũng nhẹ nhàng vừa đủ. Mở cửa và đặt cái túi ở bên ngoài. Lại đóng cửa lại và chèn then chốt. Nhúng một miếng giẻ dính dầu mỡ vào nước rồi treo lên thành bình, sẽ nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt.
Người đầy sức lực chui ra khỏi cửa sổ phía sau mà không cần tốn nhiều công sức, nhặt túi lên rồi rời khỏi sân. Kiếp trước Tân San Tư học chuyên ngành xây dựng dân dụng, cô cũng vì hứng thú mà nghiên cứu một chút về kiến
trúc cổ, dựa theo hướng cửa sân mà có thể dễ dàng phân biệt đồ vật, rẽ trái rồi đi bộ nhanh chóng.
Nhà họ Tân không giàu có, nhà cửa cũng không lớn và không có nhiều người hầu. Điều này lại thuận tiện cho cô. Thả lỏng tay chân, kiềm chế hơi thở, có chút né tránh tiến vào sân sau. Cô nhìn thấy dưới mái hiên treo một ít quần áo, tuy vẫn còn nhỏ giọt nước, nhưng lúc cần đến cô cũng không bận tâm, lặng lẽ mặc một bộ quần áo vào, vắt khô nước rồi nhanh chóng bỏ đi.
Đi tới gần bức tường cao, dùng quần áo buộc túi treo trên người, nghiến răng chạy tới, dễ dàng dùng hai tay tóm lấy đầu tường. Dùng sức một chút, Tân San Tư lăn người tới và rơi xuống đất liền chạy nhanh về một hướng.
Không biết có phải cô quá sợ bị bắt lại, lúc này mặc dù đói bụng, trên lưng lại có rất nhiều lương thực nhưng chân tay lại nhẹ nhàng. Gió rít bên tai vù vù nhưng cô thậm chí còn không thở gấp.
Lúc này trong nhà họ Tân, một bà già mặt rỗ đi vào sân nhỏ nhốt Tân San Tư, trong miệng mắng: “Đêm muộn như vậy còn giày vò người khác, các người đều là kẻ đòi nợ…Dọn dẹp một chút cái gì, không ăn không sống nổi tới ngày mai hả?" Sải bước ra mở cửa bếp nhỏ bên ngoài, "Tứ tiểu thư, ngươi tắm rửa xong chưa?"
Không thấy ai đáp lại, bà lão nhếch môi, tức giận quay đi dọn dẹp ngục sắt.
Tân Nguyệt Nhi ghét mùi hôi trên người cô, liền quay về sân nhà mình rửa sạch, sau đó lấy một ít thức ăn thừa trong bếp lớn mang đến sân nhỏ.
Khi đến nơi vừa đúng lúc bà lão cầm chổi bước ra từ căn nhà thấp. Nhìn thấy chủ tử tới, bà ta vội vàng tiến tới nghênh đón, khom lưng xuống, trên mặt đầy vẻ nịnh nọt nói: "Ngũ tiểu thư."
Tân Nguyệt Nhi liếc nhìn phòng bếp đã đóng kín, nhướng mày hỏi: “Người đâu rồi?”
“Vẫn đang tắm.”
Vẫn còn đang tắm sao? Trong lòng Tân Duyệt Nhi vô cớ co lại, nàng ta đưa hộp cơm đang cầm cho bà lão rồi đi hai ba bước tới căn bếp nhỏ.
"Tỷ tỷ, muội mang gà về rồi đây."
Không có tiếng trả lời, nàng ta giơ chân đá vào cửa với vẻ mặt biến sắc. Rầm một tiếng, cánh cửa rơi xuống, gió thổi tắt ngọn nến yếu ớt trên tủ bếp.
Trong phòng căn bản không có người sống nào, trong đầu Tân Nguyệt Nhi nghĩ đến những dị thường của người điên đã nhìn thấy tối nay, miệng nàng ta dần dần mím lại.
Tân San Tư không quan tâm chuyện gì xảy ra với nhà họ Tân. Cô chạy nhanh trên con đường vắng, không dám quay đầu lại, cũng không dừng cho đến khi bị một bức tường thành chặn lại. Chống tay vào tường, cô cúi người xuống và hít thở sâu hai lần. Đêm rất yên tĩnh cũng không có sinh vật sống nào khác ở đây ngoại trừ cô. Chân cô mềm nhũn rồi ngồi bệt xuống đất.
Tất cả chuyện này là sao vậy? Nước mắt cô trào ra, lúc đọc tiểu thuyết cô cũng rất thương hại nữ nhân điên cùng tên với mình mà, sao lại xuyên vào rồi?
Nguyên thân đâu rồi? Theo như tình tiết, nữ nhân điên vẫn chưa tới lúc chết. Không phải cô đoạt xá nàng rồi chứ?
Đôi mắt cô đã thích ứng với bóng tối, nhìn mọi thứ xa lạ Tân San Tư không khỏi cảm thấy buồn bã từ tận đáy lòng. Kiếp trước cha mẹ mất sớm, cô sống với ông bà ngoại từ khi mới bốn tuổi.
Ông bà ngoại đều là thợ thủ công, một người giỏi đan lát, một người thích chạm khắc và chăm cây cảnh, thu nhập dồi dào nhưng không ổn định. Khi khách hàng đặt hàng riêng, hai người còn phải đi xa để chọn nguyên liệu.
Con đường lớn lên không thuận lợi chút nào, sau khi cô tốt nghiệp đại học và đi làm được ba năm, đang chuẩn bị tham gia kỳ thi kỹ sư chi phí chế tạo cấp 1. Không ngờ, bà cô lại được chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan.
Chỉ trong nửa năm, người đã không còn. Ông nội đau lòng đến nỗi không nhớ được ai, ngoại trừ việc ngày nào ông cũng phải tập thể dục buổi sáng.
Để chăm sóc ông nội, cô nghỉ việc và mở một cửa hàng trực tuyến tại nhà bán đồ đan tre, chạm khắc gỗ và cây cảnh. Những ngày như vậy dù khó khăn nhưng cũng yên ổn. Ông nội ngây dại suốt hai năm, và một ngày nọ, ông đột nhiên thanh tỉnh và nấu một bàn đầy những món ăn cô yêu thích. Sau khi ông ngoại nằm xuống ngày hôm đó, ông không bao giờ tỉnh dậy nữa.