Lúc ba người đến địa điểm tụ tập của đoàn phim đã hơn bốn giờ sáng.
Bởi vì có rất nhiều cảnh phim phải quay ở bên ngoài, đoàn phim dứt khoát trực tiếp thuê hết nhà dân xung quanh, tối lửa tắt đèn tất cả mọi người ở trong mộng đẹp.
Lăn lộn một lúc lâu, cuối cùng Phó Tử Trảm cũng yên ổn nằm xuống, ngủ ngay lập tức.
Nhưng ở nơi xa, trong một căn chung cư ở nội thành, có người lại không ngủ được, bởi vì điện thoại ở bên gối không ngừng rung, giống như kiểu đoạt mệnh liên hoàn call!
Đới Khúc kéo bịt mắt lên, quả đầu ổ gà cực kỳ giống cơn bực bội trong ngực anh ta, đầu bên kia điện thoại là trợ lý của anh ta.
Sức lực nhấn vào nghe điện thoại như sắp chọc thủng màn hình, giọng điệu táo bạo lại lạnh nhạt: “Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không? Cậu không biết tôi phải ngủ giấc ngủ làm đẹp không? Cậu không biết tôi nghỉ ngơi không tốt sẽ mọc mụn hả? Tôi phải dựa vào mặt để ăn cơm!”
Đầu bên kia điện thoại, trợ lý run bần bật, dường như cảm nhận thấy bát cơm của mình khó giữ được, nhưng vẫn định giãy giụa một chút: “Tôi biết.”
Đới Khúc rít gào: “Biết mà cậu còn gọi!!! Trời sắp sập hả? Sập tôi cũng không đỡ được, không có cao như vậy!”
Tiểu trợ lý vâng vâng dạ dạ giải thích: “Bởi vì tôi vừa mới nhận được, nhận được ảnh của tên phóng viên kia gửi đến, về Phó Tử Trảm, không phải anh Đới nói có tin tức của anh ta thì gọi điện thoại cho anh trước sao?”
Khí thế táo bạo của Đới Khúc giảm đi một chút: “Ồ ~ ảnh gì của anh ta?”
Trợ lý vội vàng thể hiện, nói chuyện cũng không nói lắp: “Ảnh vào đồn cảnh sát, tuyệt đối là đề tài lớn, có thể đập chết anh ta! Anh ta bước xuống từ xe cảnh sát, chắc là đã phạm tội, qua một lúc thì người đại diện của anh ta đến dẫn anh ta ra!”
Người vốn còn nằm ở trên giường bật thẳng dậy: “Thật à???”
“Vô cùng chính xác, lúc anh ta đi ra không có đeo khẩu trang, toàn mặt đều chụp được!”
Đới Khúc hưng phấn, kích động, “Cậu gửi cho tôi xem!”
Cúp điện thoại anh ta lập tức nhận được mấy tấm ảnh trợ lý gửi đến, thứ tự từ trên xuống dưới kể lại toàn bộ quá trình vào đồn cảnh sát lại được đi ra.
Trong bóng đêm, ánh sáng từ điện thoại chiếu vào mặt Đới Khúc, có vẻ hơi quỷ dị.
Thưởng thức ảnh chụp xong, anh ta cầm lấy điện thoại lại gọi một cuộc điện thoại, nội dung trò chuyện thẳng vào chủ đề: “Thấy ảnh tôi gửi không? Lập tức dùng hết những acc mà ngày thường mấy người nuôi đi, viết một bản thảo đăng lên, cụ thể là chuyện gì, mấy người cứ tự bịa, hút cỏ chơi đá mua răm gì thì tùy tiện làm, lập tức làm ngay!”
Cúp điện thoại, đôi mắt bình thường rất là yếu đuối trong bóng đêm phát ra một chút điên cuồng.
Khóe miệng Đới Khúc nhếch lên một cái.
A!
Đấu với anh ta, không phải giờ bị anh ta bắt được nhược điểm rồi à?
Nghệ sĩ vào đồn cảnh sát rồi thì đừng mong tiếp tục làm việc nữa, mà thanh danh của đoàn phim dùng nghệ sĩ có tiếng xấu cũng chẳng tốt được là bao!
Nhan Hưng An thì thế nào! Còn không phải có lúc nhìn nhầm người!
Còn nói cái gì mà uổng anh ta có một túi da, diễn lại không có linh hồn.
Phó Tử Trảm thì diễn có linh hồn đấy, diễn vào cả đồn cảnh sát cơ.
Đừng tưởng rằng anh ta không biết, người trong đoàn phim nát kia đều ước gì đuổi anh ta đi, nói không chừng vụ con vẹt kia chính là cố ý!
Còn không phải chỉ đánh nó vài cái thôi sao? Cũng không đánh chết! Chuyện bé xé ra to!
Làm hại bây giờ người nọ cũng không để ý tới anh ta, quay đầu đi sủng một idol phẫu thuật thẩm mỹ gì đó.
Đều do Nhan Hưng An!!!
Còn có tên Phó Tử Trảm kia, tác phẩm gì cũng không có, lấy đâu ra thực lực thay thế được anh ta!!!
Nghĩ đến việc này gương mặt cũng khá đẹp trong bóng tối dần dần trở nên vặn vẹo, sau đó lại nở nụ cười.
Đã bắt đầu tưởng tượng đến hình ảnh ngày mai tốt đẹp, thật là làm cho người chờ mong!
Đới Khúc mang theo chờ mong tiếp tục ngủ một giấc ngủ đẹp da.
Thời gian thuộc về ban đêm lặng yên trôi đi, bầu trời dần dần bắt đầu chuyển sang màu trắng, màu xanh lam mênh mông vô bờ trong tầng mây dần dần thay thế, vạn vật thức tỉnh, người dậy sớm đi làm đã bắt đầu bận rộn.
Cư dân mạng dậy sớm cầm lấy ván lướt sóng của bọn họ, dù sao lướt mạng cũng rất hợp với bữa sáng.
Một bản tin địa phương ở thành phố Viễn Hoá, một video có nhiệt độ lặng yên dâng lên, tiêu đề # gần đường An Môn xảy ra vụ việc kẻ ác cầm dao làm người bị thương #
Tiêu đề nghe thì rất dọa người, nhưng chính văn lại viết được một người không biết tên ra tay cứu giúp, người bị hại không bị sao hết.
Video có hai đoạn, đoạn thứ nhất là video từ camera theo dõi, đoạn thứ hai chắc là góc nhìn của người qua đường quay lén.
Hai đoạn video chỉ thể hiện góc độ khác nhau của cùng một câu chuyện.
Khác biệt chính là, đoạn thứ hai có âm thanh, tiếng roi đánh vào cánh tay, tiếng nghi phạm té xuống đất.
Phía dưới, số bình luận dần dần nhiều lên.
【 đây thật sự không phải đang quay phim truyền hình sao? 】
【 không phải là hiện trường quay phim võ hiệp gì đó chứ, không thể không nói vị diễn viên té ngã kia diễn thật có sức 】
【 người nói là đóng phim bị mù hả? Không thấy cô gái gần đó chảy máu đầy đất à! Đồn cảnh sát cũng đã phát thông báo 】
【 nghe nói hai cô gái bị hại vốn không quen biết với tên hung thủ kia, mấy kẻ trả thù xã hội quá ghê tởm rồi! 】
Có một bình luận mà phía dưới có câu trả lời càng ngày càng nhiều, dần dần bắt đầu bò đến mấy vị trí top bình luận.
【 má ôi!!! Một roi này cũng quá đẹp trai rồi!! Anh zai này đến từ võ quán nào! Tôi muốn đăng ký!!! 】
【 may mắn có anh zai này đi ngang qua, bằng không có lẽ hai cô gái kia cũng toi rồi 】
【 a a a tôi bị sự đẹp trai này mê hoặc rồi, bình tĩnh vung rồi kéo! Quả nhiên cao thủ ở dân gian! 】
【 anh zai che kín quá, làm chuyện tốt không lưu danh sao? 】
【 moá moá moá moá moá! Là một người học võ nên muốn nói, đây thật sự không phải việc người bình thường có thể làm được đâu! Tên kia ít nhất phải tám chín chục kí, thế mà còn có thể ném ra xa như vậy!!!! 】
【 xem thông báo của cảnh sát xong đã trở lại, chỉ nói là một người qua đường thấy việc nghĩa hăng hái làm 】
【 người ta không muốn để lại tên cũng đừng đi tìm hiểu, lỡ như bị người trả thù thì làm sao! 】