Tôi Thật Sự Chỉ Muốn Dưỡng Lão

Chương 30.2

Người đại diện tức chết rồi, phải đổi người đại diện khác, phiền toái biết bao chứ! Nói chung thì hắn vẫn rất vừa lòng với anh Thái, rất tôn trọng ý kiến của nghệ sĩ, cũng không có chuyện gì lung tung rối loạn chướng khí mù mịt.

Chủ yếu nhất chính là…

Tiền lần trước viết nhạc cho Ôn Trấp còn chưa đưa nữa!

Thái Hộc cũng không phải thật sự tức giận, có lẽ là bộc phát chút cảm xúc còn sót lại từ lần trước.

“Là phim của Nhan Hưng An, một vai phụ không lớn không nhỏ, đã bắt đầu quay, diễn viên trước tự mình tìm đường chết, bị đá ra khỏi đoàn phim, bây giờ đang vội vã tìm người đấy.”

Phó Tử Trảm hiểu rõ tình huống, sốt ruột à, thế thì thù lao chắc cũng khá nhỉ.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn rất thức thời không có nói ra, không lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến anh Thái thoạt nhìn có vẻ đã xanh mặt, đồng bọn cùng làm việc vẫn phải có thân thể khỏe mạnh mới được.

Hắn ra vẻ như đang chăm chú lắng nghe.

Thái Hộc còn muốn nói gì đó, đột nhiên giữa hai người có một cái đầu xuất hiện: “Nhan Hưng An? Đạo diễn Nhan có tiếng khó tính! Anh Phó, anh muốn diễn phim của ổng hả?”

Phó Tử Trảm hỏi: “Khó tính thế nào?”

Kỳ Hạo Diễm tiếp tục dựa vào lưng ghế phụ, cái miệng nhỏ bla bla: “Ổng là một người điên cuồng theo đuổi cảnh thật, hạng nhất từ chối cắt ghép, theo đuổi tính chân thật! Quả thật chính là muốn khắc hai chữ chân thật lên trên trán, hơn nữa ổng còn soi mói khó tính, việc gì cũng phải hoàn hảo, em hoài nghi ổng thuộc cung Xử Nữ.”

Hình tượng cung Xử Nữ bị hại!

“Anh từng quay phim với ông ấy à?”

Kỳ Hạo Diễm lắc đầu: “Vậy thì không có, nhưng mà toàn giang hồ đều là truyền thuyết về ổng.”

Phó Tử Trảm nghe vậy thì suy tư, ở trong mắt Thái Hộc thì là nghệ sĩ nhà anh ta sợ phiền toái lại không muốn làm việc.

Nhân lúc chờ đèn đỏ, anh ta đẩy cái đầu to ra phía sau: “Cậu ngồi vào chỗ đàng hoàng cho anh đi, có phải quá rảnh hay không? Anh bảo Đồng Đạt sắp xếp cho cậu vài công việc nhé?”

Đồng Đạt là người đại diện của Kỳ Hạo Diễm, nghe nói có quan hệ không tồi với Thái Hộc.

Đồng tử của Kỳ Hạo Diễm phóng to, lập tức ngồi lại ghế, hai tay vẫy như hai cái trống bỏi: “Không cần đâu! Em rất bận, không cần nhận thêm việc đâu! Em mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một chút!”

Việc của anh ta đã rất nhiều, không thiếu!

Kỳ Hạo Diễm nói xong liền dựa đầu ra sau ghế không nhúc nhích, trông y như là vừa mới tắt thở vậy.

Kỹ thuật diễn cảm động!

Có thể nhận được kịch bản cũng là đạo diễn rủ lòng thương.

Thái Hộc giáo dục bé hư nhà bên cạnh xong, thì tận tình khuyên bảo bé con nhà mình: “Yêu cầu của đạo diễn Nhan thì có hơi nhiều chút, nhưng sản phẩm của người ta có bảo đảm nha, ứng với yêu cầu nghiêm khắc là cái gì? Chất lượng cao! Bao nhiêu người muốn vào đoàn phim của đạo diễn Nhan mà không có cơ hội kia kìa, nếu không phải cậu lộ nghề trên chương trình phát sóng trực tiếp, có khi nhân vật này cũng không đến lượt cậu, cậu không muốn đi thì còn có rất nhiều người muốn đi, tự cậu nghĩ lại xem, dù sao cậu cũng xuất thân chính quy, cậu muốn uổng phí bốn năm học đại học hay sao? Cậu…”

Thái Hộc giống như Đường Tăng niệm kinh, bla bla một lúc lau.

Phó Tử Trảm móc lỗ tai: “Em chưa nói là không đi mà.”

Hắn đưa ra tín hiệu không muốn đi khi nào, không phải chỉ hỏi về tiền thôi sao?

Thật ra tiền hợp lý đều dễ nói.

Thái Hộc như là đấm một quyền vào bông, tức giận nói: “Kịch bản trong cái ngăn kia, tự cậu xem đi!”

Phó Tử Trảm tìm trong cái ngăn đằng trước, đúng là đã tìm được một quyển kịch bản.

Kịch bản không dày lắm, là một kịch bản võ hiệp, nhân vật hắn phải đóng là Vũ Hoàn Thánh Sứ, là một vai ác lớn đẹp - mạnh - thảm, yêu nghiệt mỹ lệ lại biếи ŧɦái.

Là chướng ngại vật trên con đường thành công của nam nữ chính, đất diễn cũng không nhiều lắm.

Dù sao đại lão đều lên sân khấu cuối cùng, phía trước đều là phái tiểu đệ ra ngựa trước, phải cho nam nữ chính thời gian trưởng thành, nếu mà thả vai ác lớn ra ngay từ đầu luôn thì…

Nam chính nữ chính bất ngờ, phim đến đây là hết.

Thế còn quay cái vẹo gì nữa.

Tuy rằng đất diễn ít, nhưng nhân vật rất xuất sắc, thiết lập nhân vật cũng rất ổn, người ta không phải sinh ra đã biếи ŧɦái, tất cả “quả” đều ứng với các “nhân”.

Cơ mà có rất nhiều cảnh cưỡi ngựa đánh đấm, không trách được tìm đến hắn.

Thì ra đạo diễn cũng là một người thích xem chương trình giải trí hả?

Phó Tử Trảm xem sơ qua kịch bản rồi khép lại.

Thái Hộc liếc nhìn sang bên phải một cái: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Trên mặt Phó Tử Trảm không có biểu cảm gì: “Cũng tạm.”

Thái Hộc tăng âm lượng lên: “Cũng tạm? Thế là không hài lòng đấy hả?”

“Tôi nói cho cậu nghe, cậu đừng nghe những lời ngụy biện kia, gì mà bộ phim đầu tiên cố gắng đừng nhận nhân vật phản diện, đó là đang đánh rắm đấy, mấy người nói lời này đều do bản thân không hot được còn một hai phải tìm cớ.”

“Nhân vật này rất tốt đó, tôi đã phải suy nghĩ cặn kẽ, cảm thấy thích hợp với cậu mới nhận đấy.”

Mắt thấy tư thế này sắp không chịu nổi nữa, Phó Tử Trảm vội vàng sửa miệng: “Hài lòng!”

Thái Hộc không thuận theo: “Vậy lúc nãy cậu cũng tạm chỗ nào?”

Ngụ ý, nói ra bất mãn của cậu lúc nãy đi!

Phó Tử Trảm kéo đề tài về quỹ đạo: “Thù lao đóng phim là bao nhiêu ạ?”

Không có không hài lòng, chỉ là không get được trọng điểm mà thôi.

Thái Hộc chán nản, rốt cuộc vì sao nghệ sĩ nhà anh ta lại chui vào nút thắt tiền bạc không ra được?

Cuối cùng tức giận nói một con số mà đối phương đưa ra.

Phó Tử Trảm tính toán ở trong lòng, hình như cũng được.

Thái Hộc giống người cha già rầu thúi ruột: “Cậu nhìn về lâu về dài một chút, đừng có cả ngày tiền tiền tiền, có những thứ không phải có thể sử dụng tiền là đong đếm được.”

Phó Tử Trảm rất hiểu chuyện gật gật đầu tỏ vẻ mình đã nghe lọt, hơn nữa còn vâng theo.

Cho nên…

“Vậy bao lâu nữa thì tiền bản quyền của chị Ôn Trấp vào tài khoản?”

Thái Hộc: “……”

Đứa nhỏ này hết cứu rồi!

Ai cần thì đem đi đi!