Phó Tử Trảm up xong thì không quan tâm nữa, tương tác à, hắn làm rồi.
Chờ đến khi hắn rảnh rỗi mở bình luận lên, phía dưới bình luận cũng đã lệch từa lưa rồi.
Nhạc nền??
Đúng rồi, lúc hắn nấu cơm rảnh đến nhàm chán nên đã mở một bài, là hắn tìm được trong một đống đồ linh tinh từ không gian trữ vật của hệ thống, bài hát lúc trước viết mà chưa từng phát hành, chỉ là tự mình thử đàn hát ghi lại một chút.
Sao lại đàm luận về cái này chứ? Trọng điểm lệch rồi nha!
Phó Tử Trảm mù có lựa chọn, làm như không thấy, không tìm được thì để cho nó trở thành bí mật chưa được giải đáp đi, dù sao đã có một cái rồi, thêm một cái cũng không sao.
……▼・ᴥ・▼
Chỉ chớp mắt mười ngày đã trôi qua, ngày mai là đến ngày quay chương trình tập tiếp theo.
Sáng sớm Phó Tử Trảm đã cầm mười bài hát mà mình đã làm xong, xuất phát đi đến công ty, ngày hôm qua hắn đã gọi điện thoại cho anh Thái và Ôn Trấp, hôm nay là ngày giao hàng.
Tuy rằng giọng điệu và thái độ của hai người ở trong điện thoại hoàn toàn chính là rảnh rỗi đến nhàm chán dỗ trẻ con chơi, nhưng mà không sao cả.
Đồng ý là được!
Địa điểm hẹn ở văn phòng của Thái Hộc tại giải trí Hoa Thiên. Bây giờ trong tay Thái Hộc chỉ có hai nghệ sĩ bọn họ.
Dọc theo đường đi, tâm tình Phó Tử Trảm đều rất tốt đẹp.
Hắn phải đi bài ưu giải nạn cho người đại diện của hắn đây.
Thật là một nghệ sĩ thích hợp, hắn cũng sắp tự cảm động rồi!
Chờ đến lúc hắn đến nơi, hai người kia đã ở trong văn phòng ngồi uống trà nói chuyện phiếm, biểu cảm trông có vẻ không tốt lắm, có lẽ còn đang sầu vì việc này.
Phó Tử Trảm xem mặt đoán ý.
Tâm tình không tốt à, không sao cả.
Lập tức có thể tốt rồi, chờ tâm tình tốt, có phải sẽ suy xét đến việc đưa tiền cho hắn hay không!
Thật là hoàn hảo!
Anh Thái nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu: “Cậu thật sự làm ra được cái gì sao? Nào để tôi xem xem, thích hợp cho lớp nào của nhà trẻ, vừa vặn ít nữa trường của cháu trai tôi kỷ niệm ngày thành lập trường, sẽ biểu diễn văn nghệ đấy.”
Lời trong lời ngoài của Thái Hộc đều là không coi trọng việc này.
Ôn Trấp ra hoà giải, sợ lòng tự trọng của thiếu niên bị tổn thương không xuống đài được: “Anh Thái của cậu nói giỡn thôi, Tử Trảm cậu đừng để trong lòng, thích sáng tác là chuyện tốt, bản thân mình thích là được, không cần để ý ánh mắt của người khác.”
Phó Tử Trảm như là không có nghe thấy lời Thái Hộc, vẻ mặt rất là bình tĩnh: “Ừm, em thích, sẽ tiếp tục kiên trì!”
Có thích sáng tác hay không thì hắn cũng không rõ ràng lắm.
Dù sao hắn thích tiền là sự thật, đặc biệt là thời điểm quan trọng này.
Kiếm thêm nhiều một chút, hắn sẽ cách cuộc sống về hưu gần hơn một bước nha.
Đặc biệt còn là công việc không tốn sức mấy như thế này, hắn thích, thật sự rất thích!
Phó Tử Trảm lướt qua Thái Hộc, trực tiếp đưa bản thảo và bản demo cho Ôn Trấp.
Người cần dùng là cô ấy, dù sao trình độ nghệ thuật của anh Thái cũng chỉ đến trình độ nhà trẻ, chắc chắn nghe không biết hắn viết cái gì, cũng chẳng cần nghe hết.
Quyển sổ nhỏ ghi thù lại được mở ra trước mặt.
Ôn Trấp nhận lấy, nghiêm túc xem, biểu cảm lại càng như cổ vũ người thiếu niên.
Phó Tử Trảm cũng không vội, ngồi ở bên cạnh rất tự giác rót cho mình một ly nước, hắn có rất nhiều thời gian chờ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, biểu cảm vốn ôn hòa nhẹ nhàng của Ôn Trấp dần dần nghiêm túc, quanh thân tản ra thái độ của ca sĩ chuyên nghiệp, nhìn kỹ sẽ phát hiện đồng tử của cô ấy đang dần giãn ra, bên trong tràn đầy khϊếp sợ, động tác lật bản thảo càng lúc càng nhanh, thậm chí đã bắt đầu thất thố.
Thái Hộc bị hành động này làm cho không rõ nguyên do, nghi hoặc hỏi: “Em làm gì thế? Còn không đạt đến trình độ nhà trẻ luôn sao? Vậy Tử Trảm cậu có thể từ bỏ con đường này rồi.” Những lời sau đương nhiên là nói với Phó Tử Trảm đang thảnh thơi ở bên kia.
Anh ta vừa mới dứt lời, trong tay đã bị nhét một đống đồ vật, giọng Ôn Trấp mang theo vội vàng: “Anh Thái anh mau nhìn xem!”
Vì thế……
Thời gian tiếp theo, Thái Hộc lại biểu diễn lại thần thái của Ôn Trấp lúc nãy.
Phó Tử Trảm thưởng thức một màn biểu diễn lặp lại phiên bản hai người hát, à không, hai lần diễn ở cự ly gần.
Không biết thời gian qua bao lâu, hai người ghé vào với nhau như là đang nghiên cứu bí mật quốc gia gì đó, vô cùng nghiêm túc.
Nếu như đỉnh đầu có thể hiện bình luận thì, đỉnh đầu bọn họ sẽ đầy những dòng: “Đậu má đậu má đậu má!!!!!”
Một lúc lâu sau, Ôn Trấp ngẩng đầu nhìn Phó Tử Trảm, giọng nói bởi vì kích động mà còn mang theo run rẩy: “Tử, Tử Trảm… đây thật sự, thật sự là mấy ngày nay cậu viết sao? Chị không có ý khác, chỉ là quá kinh ngạc thôi! Quá không thể tưởng tượng, bài nào chị cũng rất thích, tí nữa chị sẽ đến phòng thu âm thử thu một chút, không! Bây giờ chị đi luôn!”
Cô ấy nói xong thì muốn đứng dậy, sau đó bị Thái Hộc túm chặt lại: “Bình tĩnh một chút, bây giờ phòng thu âm có người đang chiếm mà.”
Ôn Trấp bị túm chặt cũng không bình tĩnh hơn bao nhiêu: “Đúng đúng đúng, có người đang dùng, vậy lúc nữa em lại đi, không được! Bây giờ em đến bên ngoài chờ xem, như vậy người bên trong vừa ra là em có thể đi vào ngay.”
Cuối cùng Thái Hộc dứt khoát túm cánh tay giữ chặt người ở trên sô pha, sau đó quay đầu nhìn về phía Phó Tử Trảm.
Phó Tử Trảm buông điện thoại, rất là thản nhiên đối diện với anh ta.
Biểu cảm của Thái Hộc phức tạp, làm người ta không nghĩ ra, có khϊếp sợ, có đánh giá, có suy nghĩ, càng có rất nhiều… kinh hỉ.
Mỗi một bài hát đều có phong cách không giống nhau, nhưng nhìn ra được là được làm riêng cho bản thân Ôn Trấp, mỗi một chỗ đều hoàn toàn phóng đại ưu điểm của Ôn Trấp một cách hoàn hảo. Với kinh nghiệm trà trộn nhiều năm như vậy ở trong giới của anh ta để xem, cái này mà phát hành nhất định sẽ cực hot.
Anh ta cũng không biết kiến thức âm nhạc quá chuyên nghiệp, nhưng đúng là mơ hồ cảm thấy trình độ còn phải cao hơn cả thằng cháu Lý Bằng kia.
Việc này sao có thể không làm người ta khϊếp sợ, phải biết rằng Lý Bằng vào nghề này đã ba bốn mươi năm, mà thiếu niên trước mặt đây, mới 22 tuổi!
Anh ta phải nhìn xa trông rộng hơn Ôn Trấp, anh ta quá hiểu việc này có nghĩa là gì.
“Cậu…”, Thái Hộc muốn nói lại thôi.
Anh ta cũng không biết mình nên nói cái gì mới thích hợp.
Tuy rằng anh ta còn chưa nghĩ ra nên nói cái gì, nhưng Phó Tử Trảm có điều muốn nói.
“Thế nào? Hàng vừa ý không? Có phải cũng có thể đề cập đến tiền rồi không?”
Thái Hộc chán nản: “Cậu chỉ muốn nói cái này?”
Phó Tử Trảm gật đầu như là đương nhiên: “Vâng, không thì sao chứ?”
Hắn vất vả nhiều ngày như vậy, còn không phải là vì chút tiền ấy sao?
Bỗng nhiên, đôi mắt Phó Tử Trảm chuyển động, cả người đều ngồi thẳng, không thể tin tưởng nói: “Không phải là anh muốn quỵt nợ chứ? Anh em ruột người ta còn phải tính toán sổ sách rõ ràng đấy, anh Thái anh vậy là không phúc hậu đâu, em đã xem ở giao tình của chúng ta mà giảm giá 1% cho anh rồi.”
Thái Hộc có vẻ sắp bị tức chết rồi: “Đã nói rồi thì vẫn là số kia, không ai quỵt chút tiền ấy của cậu! Cậu không có gì khác muốn nói sao? Có năng lực này khi nào? Từng học chuyên môn?”
“Xem ra chúng ta phải quy hoạch lại phương hướng phát triển sau này của cậu một chút.”
Nghe được tiền ổn rồi, Phó Tử Trảm lại dựa vào ghế, biểu cảm lười biếng: “Chưa từng học chuyên môn, coi như là thiên phú dị bẩm, có đôi khi quá mức ưu tú đúng là không có cách nào, phát triển cũng không có gì để quy hoạch, trước kia như thế nào thì duy trì như cũ là được.”
Bây giờ Thái Hộc cảm thấy đau hết cả gan: “Cậu không định phát triển trong giới ca hát một chút sao?”
Thiên phú thế này mà lãng phí mất, ông trời cũng sẽ tức giận đấy!
Phó Tử Trảm lười nhác: “Thế mệt lắm, ca hát mệt, tổ chức buổi biểu diễn cũng mệt mỏi, em vẫn thích nằm ở trên giường.”
Cũng đã trải qua rồi, không có gì mà hiếm lạ.
Bây giờ hắn chỉ muốn cố hết khả năng nhẹ nhàng kiếm một chút tiền về hưu dưỡng lão, trước khi hệ thống xui xẻo kia khôi phục, để cho mình sống thoải mái một chút.
Thái Hộc: “……”
Hủy diệt đi!
Anh ta mệt mỏi rồi!
Anh ta không hiểu người trẻ tuổi hiện nay!