May mà trại hè này không cần tranh giành, ai đăng ký cũng có thể tham dự.
Long Điềm Điềm vốn không quan tâm đến chuyện thi đua hay giao lưu học hỏi gì cả vì mục tiêu của cô chỉ có Ngụy Tu.
Muốn một tháng khiến cậu chính miệng thừa nhận thích mình, vậy phải nhanh chóng hành động.
Dù sao thì, hệ thống đã "biên soạn" ra một cốt truyện đầy drama, mà cô là nhân vật chính trong đó, vậy cũng nên tạo chút tư liệu thực tế cho nó dễ bề triển khai.
Học sinh tham gia trại hè được đưa đi bằng xe buýt.
Trại hè nghe có vẻ thú vị, địa điểm cũng được sắp xếp ở nơi non xanh nước biếc, nhưng thực tế chẳng có tí lãng mạn nào.
Ngày đầu tiên bắt đầu đã là thi đấu học thuật ở nhiều môn khác nhau.
Thành tích của các bài thi này không được công bố, vì thực chất đây là những bài kiểm tra kín, thực hiện một cách âm thầm.
Thậm chí, các giáo viên đi cùng còn viện đủ lý do để tổ chức giảng dạy, giả vờ cho học sinh nghỉ nhưng thực chất lại tận dụng mọi cơ hội để tiếp tục dạy học.
Chuyến đi kéo dài tổng cộng ba ngày, trong đó hai ngày đầu hoàn toàn bị các bài kiểm tra vắt kiệt sức lực.
Đến ngày thứ ba, có lẽ ngay cả giáo viên cũng cảm thấy đau đầu vì lượng kiến thức đã nhồi nhét, nên cuối cùng mới nhớ ra cần phải đưa đám học sinh còn mệt hơn cả ở trường đi dạo trong núi.
Mang tính tượng trưng mà tổ chức một buổi dã ngoại, chụp vài tấm ảnh làm kỷ niệm, coi như có cái để báo cáo khi về trường.
Mấy ngày qua, Long Điềm Điềm vẫn cư xử vô cùng bình thường, hoàn toàn không có dấu hiệu gì đáng ngờ.
Ngụy Tu vốn cũng chẳng để tâm đến cô, nhưng trong lúc dọn dẹp sau buổi ăn dã ngoại, cậu vô tình nhìn thấy Long Điềm Điềm đang xử lý đồ hộp bỏ đi.
Sau khi gỡ bỏ phần vỏ, cô cầm một con dao nhỏ, khéo léo gọt tỉa hai nhánh cây.
Ngụy Tu không nghĩ nhiều, chỉ lướt mắt qua rồi rời đi.
Ra ngoài chơi một chuyến, ai nấy đều rất vui vẻ. Đến khi trời bắt đầu tối, giáo viên tập hợp học sinh chuẩn bị quay về.
Long Điềm Điềm cố tình chậm lại một chút, cầm theo cành cây nhỏ, giả vờ đi vệ sinh, đuổi khéo hai cô bạn đi cùng, sau đó nhắn tin cho Ngụy Tu: [Nhìn thấy một loài hoa rất đẹp, muốn cho cậu xem thử. Cậu có thể đến đây không?]
Ngụy Tu đang đi giữa đám đông, nhìn thấy tin nhắn thì cười khẩy một tiếng, chẳng buồn để ý.
Long Điềm Điềm lại gửi thêm một tin: [Bông hoa đó mọc ở kẽ đá bên vách núi, cậu muốn đến tận nơi xem, hay để tôi hái mang về cho cậu?]
Kèm theo đó là một bức ảnh.
Trong ảnh, cô đứng sát mép vách núi, một chân mảnh khảnh đã bước ra ngoài, lơ lửng giữa không trung. Chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Ngụy Tu nhìn xong nhíu mày, bước chân hơi chậm lại.
Ngay sau đó, một tin nhắn khác được gửi đến: [Ở đây lạnh quá, trời sắp tối rồi, gió cũng mạnh nữa. Tôi sợ lắm.]
Tên cẩu này thông minh thật sự, hoàn toàn không mắc bẫy.
Ngụy Tu không hề quay lại một mình, cũng không chịu để bị Long Điềm Điềm uy hϊếp.
Với kiểu đe dọa điên rồ này của cô, cậu chỉ cảm thấy vô cùng bất lực.
Dù thế nào đi nữa, cậu cũng sẽ không vì thế mà chấp nhận ở bên cô. Kể cả nếu cô thực sự nhảy xuống, cậu cũng không thay đổi quyết định.
Vì vậy, Ngụy Tu thản nhiên đem chuyện này báo cho giáo viên.
Giáo viên mà cậu báo không phải người của trường, mà là hướng dẫn viên được trại hè thuê hàng năm, một lão già dày dạn kinh nghiệm đi rừng.
Xem xong bức ảnh, ông ta lập tức nhíu mày, nói tình huống này rất nguy hiểm, rồi cùng cậu và một học sinh khác vội vã quay lại tìm Long Điềm Điềm.
Nhưng cô đã sớm nấp sau một gốc cây lớn, lặng lẽ nghe hệ thống báo cáo trong đầu.
Ngay khi ba người sắp đến gần, cô ra lệnh cho hệ thống tạo âm thanh để thu hút sự chú ý của hai người đi cùng Ngụy Tu, khiến họ vô thức bước vào chiếc bẫy mà cô đã sắp đặt sẵn.
Dĩ nhiên, cái bẫy này không phải do cô đào.
Chỉ là một hố cây bị cô dùng lá khô và cỏ dại che phủ.
Trời tối, cộng thêm hiệu ứng ảo giác của hệ thống, ngay cả người hướng dẫn viên dày dạn kinh nghiệm cũng không nhận ra điểm bất thường, thế là cùng với học sinh kia, cả hai trực tiếp sập bẫy.
Yên tâm, ngã xuống đó sẽ không bị thương, chỉ là không thể tự trèo lên ngay lập tức mà thôi.
Đương nhiên, việc này có khả năng kéo cả Ngụy Tu xuống theo.
Nhưng xác suất không cao bởi vì cậu là nam chính.
Không có bí kíp võ công hay tu vi suốt đời đang chờ cậu kế thừa, thì cậu cũng không thể dễ dàng rơi xuống hố như thế được. Nhưng nếu cái bẫy chỉ dành riêng cho cậu thì lại là chuyện khác!
Ngay lúc Ngụy Tu xoay người, còn hai người kia rơi xuống hố, Long Điềm Điềm nhanh chóng giật đứt dây mây quấn quanh thân cây lớn bên cạnh.
Ngay sau đó, một cành cây khô bất ngờ bật ra theo lực kéo của dây mây, văng mạnh về phía Ngụy Tu, đập thẳng vào sườn eo cậu.
Lực đánh quá mạnh khiến cậu lảo đảo lùi về sau mấy bước.
“A!”
Tiếng kêu vừa dứt, chân cậu giẫm hụt, cơ thể mất thăng bằng. Nhưng khi Long Điềm Điềm chạy đến kiểm tra, cô phát hiện cậu không rơi xuống cái hố đặc biệt mà cô đã chuẩn bị trước.
Thay vào đó, cậu đang treo lơ lửng bên mép hố, chỉ còn một tay bám chặt vào rễ cây mọc lên từ lòng đất.
Cánh tay còn lại không thể nhấc lên được, trông như đã bị thương nặng do cú đánh khi nãy. Không rõ là gãy xương hay chỉ bị chấn thương.
Long Điềm Điềm quỳ bên mép hố, cúi xuống nhìn, cười tủm tỉm.
Trong đầu cô nói với hệ thống: "Nhìn xem, đây chính là nam chính. Dù có rơi vào tuyệt cảnh cũng luôn tìm được đường sống."
Ngụy Tu vừa thấy nụ cười của cô, phản ứng đầu tiên không phải sợ hãi hay tức giận.
Mà là… cầu cứu.
“Cậu có thể kéo tôi lên không… Thôi bỏ đi! Mau đi gọi người! Lão sư và một học sinh khác cũng rơi xuống hố gần đây rồi… Tranh thủ lúc các bạn học chưa đi xa…”
Long Điềm Điềm bật cười, âm thanh vang lên cắt ngang giọng nói vội vã của Ngụy Tu.
Nhiều ngày qua, đây là lần đầu tiên cô để lộ hoàn toàn bộ mặt thật của mình.
Giọng cười réo rắt của thiếu nữ vang vọng trong màn đêm giữa núi rừng, nghe đến rợn người.
Toàn thân Ngụy Tu nổi da gà, suýt chút nữa không giữ được tay bám.
Trong lòng cậu dâng lên dự cảm bất an, bản năng siết chặt lấy rễ cây. Nhưng chẳng mấy chốc, dự cảm ấy liền trở thành hiện thực.
Ngay bên tai cậu, giọng nói ngọt ngào của Long Điềm Điềm vang lên: “Khó khăn lắm tôi mới lừa được cậu đến đây, giờ còn tìm ai giúp được nữa?”
Cô mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, giọng điệu nhẹ nhàng như đang trò chuyện.
Ngón tay thon dài khẽ búng vào bàn tay đang bám chặt cây mây của Ngụy Tu.
“Giờ tôi hỏi lại nhé! Cậu có đồng ý ở bên tôi không?”
Ngụy Tu sững sờ.
Thật sự không thể tin nổi.
Cậu có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ một người cùng tuổi với mình lại có thể phát rồ đến mức này.
Thậm chí, cậu còn chưa kịp nghĩ rằng tất cả chuyện này đều là do Long Điềm Điềm sắp đặt bởi vì làm gì có ai điên đến mức tin được chuyện này cơ chứ?
Vì vậy, theo bản năng, Ngụy Tu hỏi lại: “Cậu… Đang nói cái gì?”
Giọng Long Điềm Điềm nhẹ như tiếng ru trẻ con: “Không hiểu hả? Được thôi.”
Cô duỗi tay, mạnh mẽ bẻ gãy một ngón tay đang bám lấy rễ cây của cậu.
Ngụy Tu nghiến răng, toàn thân căng chặt.
Long Điềm Điềm mỉm cười, tiếp tục hỏi: “Bây giờ thì sao? Cậu có đồng ý ở bên tôi không?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Long Điềm Điềm: Cậu có đồng ý ở bên tôi không? (Bẻ thêm một ngón tay, dịu dàng hỏi han.)
Ngụy Tu: Nơi này gió to quá… Tôi… Tôi rất sợ…