Cùng lúc đó, bạn học Tống Khả Hân trốn trong thùng xe đang co mình ở trong một góc, ôm thùng sữa bò và hai túi thịt khô ngửa đầu nhìn trên nóc xe.
Nóc xe bị người dẫm lên truyền ra tiếng “thùng thùng”, còn mơ hồ có vài tiếng phụ nữ thét chói tai truyền tới.
Trong lòng Tống Khả Hân bồn chồn bất an, cô ấy còn đang do dự có nên mở cửa hay không thì đã nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói đè thấp của chị họ: “Khả Hân, Khả Hân, mau ra ngoài.”
Tống Khả Hân vội vàng mở then cài cửa ra, rồi co rụt người núp bên hông thùng xe.
“Xuống đây.” Tạ Ngưng lại gọi.
Tống Khả Hân vội ôm đồ ăn vặt nhảy xuống xe, lúc này mới thấy rõ mấy con tang thi đang bám đầy đầu xe vận tải phía trước gào rống với tới mục tiêu.
Trên nóc xe đứng hai người nam nữ, trong đó có một cô gái khoảng chừng hơn hai mươi, đang to mồm thét chói tai giống hệt như kẻ điên.
Nam thanh niên bên cạnh thi thoảng lại tức giận trừng mắt mắng cô ta mấy tiếng: “Đừng có kêu nữa, cô định gọi thêm nhiều quái vật nữa đến mới vừa lòng hay sao?”
Lúc này Trương Dương đã chìm trong cảm giác hối hận đến tột cùng.
Lúc đó anh ta đúng là bị mỡ heo che mắt, nên mới vòng lại cứu con điên ngu ngốc này!
Kết quả, liền liên lụy đến cả bản thân.
Sứ Ái Linh không không chế được tiếng kêu và cảm xúc của chính mình.
Vừa quay đầu, cô ta đã nhìn thấy hai chị em Tạ Ngưng đang đi lùi lại phía sau đuôi xe.
Cô ta nhất thời mất cảm xúc kêu to: “Ê, ê, đừng đi, mau cứu chúng tôi, cứu chúng tôi với!”
“Đi đi đi, đi hướng cô em đi.” Tạ Ngưng đẩy mạnh Tống Khả Hân, chỉ hướng nhà xe đang đỗ.
Tống Khả Hân ôm sữa bò và thịt không không dám nghỉ chạy hướng nhà xe.
Sử Ái Linh thấy thế càng nóng nảy: “Ê, ê các người không thể thấy chết mà không cứu, ê, cứu chúng tôi với.”
Tạ Ngưng quay đầu liếc mắt một cái, đã thấy có lục đυ.c mười mấy con tang thi từ xung quanh chạy đến, tất cả đều hướng phía xe vận tải nhỏ tụ lại.
Trong đó có một con tang thi chân thọt, đột nhiên lao nhanh hơn vài bước bổ nhào vào trên thùng xe, phát ra tiếng đâm thật mạnh.
Tiếng động này khiến Sử Ái Linh cả kinh đặt mông ngã ngồi trên nóc xe, hoảng sợ đến mức khóc lóc nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.
Tạ Ngưng liếc nhìn bọn họ một cái, quay đầu chăm chú nhìn vào tang thi đang từ bốn phương tám hướng tụ lại, nắm chặt trường đao trong tay.
Cuối cùng, vẫn là dứt khoát xoay người, chạy về phía nhà xe.
“Ê, ê cô đứng lại, ê. Cô không thể thấy chết mà không cứu được ê, ê cô có phải là người hay không hả? Cứu người với, cứu người với! Cầu xin cô cứu chúng tôi với đi!”
Từng tiếng kêu gào tê tâm liệt phế, theo gió truyền vào trong tai Tạ Ngưng.
Trên mặt cô gái nhỏ lạnh thêm vài phần, cô nhảy lên ghế lái phụ, nhẹ nhàng đóng chặt cửa xe: “Mẹ, lái xe.”
Ngón tay Tống Hữu Ái đặt trên vô lăng run run, tầm mắt nhìn chăm chú vào xe vận tải nhỏ đang bị đàn tang thi vây quanh phía trước.
“Chúng, chúng ta, liền mặc kệ bọn họ?”
“Không quản được.” Tạ Ngưng vô cùng bình tĩnh mà lạnh băng nói: “Nếu là bảy tám con, con có thể giúp bọn họ giải quyết. Nhưng hiện tại có tới mấy chục con, lại không đi thì sẽ có tới mấy trăm. Con biết rõ năng lực hiện tại của mình đến đâu.”
“Hơn nữa, mang theo bọn họ có quá nhiều rủi ro. Cô gái kia không biết khống chế cảm xúc, tùy thời tùy lúc đều có thể hấp dẫn đàn tang thi chạy tới.”
Tạ Ngưng hít sâu một hơi, giọng nói lộ vẻ mỏi mệt và áp lực: “Con không thể dẫn theo hai người mạo hiểm, tuyệt đối không thể.”
“Lái xe đi mẹ.”
Tống Hữu Ái cắn chặt răng gật đầu thật mạnh, đạp chân ga, nhà xe liền lao đi như điện chớp.