Bình thường con gái của bà thích nhất là nằm ườn một chỗ làm biếng mà, sao đột nhiên con bé còn biết được mấy thứ này chứ?
Cảm giác thật là thần kỳ quá!
Tạ Ngưng quay đầu nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ của mẹ: “Các thầy cô trong trường có dạy rồi ạ."
Thầy cô cũng dạy mấy thứ này á?
“Vậy con lấy mấy cái thùng đựng xăng này từ đâu ra vậy?”
Tạ Ngưng cũng rất nghi hoặc. Mấy vật tư này đều là cô nhặt được ở đời trước, vốn không hề có ở trong biệt thự, sao bây giờ còn có thể lấy ra được nhỉ?
Nghĩ nghĩ, suy nghĩ vừa động.
Lúc này thứ xuất hiện ở trong mắt Tạ Ngưng không còn là phòng khách lớn trong biệt thự nhà cô, mà chính là không gian nhỏ chỉ có hai mét vuông ở kiếp trước.
Mỗi một món đồ trong không gian này đều được cô nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tuy rằng nhỏ, nhưng những thứ cất trữ đều vô cùng hữu dụng, bao gồm hai thùng đựng xăng này, còn có máy bơm cầm tay nhỏ.
Chỉ là một cái không gian trữ vật nho nhỏ, nhưng lại chứa đầy hồi ức thuộc về Tạ Ngưng.
Con dao kia là dùng để chém gϊếŧ tang thi, cái rìu có vải quấn quanh ở cuống đang lẳng lặng nằm dựa vào bên cạnh một cái thùng đựng đồ.
Tạ Ngưng không nỡ vứt chúng đi, chẳng màng hiện tại đã có trường đao thuận tay, độ bén nhọn và tốc hộ công kích tốt hơn ngàn vạn lần so với rìu, thì cô vẫn không nỡ bỏ.
“Ngưng Ngưng?”
Tạ Ngưng vừa nghĩ, thì phòng khách lớn của biệt thự đã hiện ra trước mặt.
[Như vậy cũng tốt!]
Tạ Ngưng nghĩ thầm: [Thì ra không gian rộng hai mét vuông kia không hề biến mất, chỉ cần cô nghĩ tới, thì đó sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.]
Cho nên hiện tại, cô có hai cái không gian: Một lớn một nhỏ.
Tuy rằng rất kỳ quái, nhưng tóm lại đây là chuyện tốt.
Dù sao thì trong không gian nhỏ cất giữ rất nhiều công cụ có tính hữu dụng cao, bao gồm cả bản đồ được vẽ khi cô đi lại ở mạt thế. Nếu như mấy thứ đó mà mất thì Tạ Ngưng sẽ tiếc lắm.
“Không có gì đâu mẹ. Thùng xăng và ống dẫn này là được tặng kèm sau khi con có được dị năng không gian .”
“Không gian nhỏ còn có tặng kèm công cụ chuyên nghiệp à?” Tống Hữu Ái đẩy vẻ tò mò: “Phúc lợi của dị năng không gian này đúng là không tệ.”
Tạ Ngưng cười lên một tiếng: “Việc này trời biết đất biết mẹ biết con biết.”
Tống Hữu Ái vội vàng gật đầu, giơ tay làm động tác khóa miệng: “Yên tâm đi con gái, mẹ nhất định sẽ không nói ra.”
Hai người hút được hai thùng xăng xong liền cùng nhau chạy ra khỏi trạm xăng dầu.
Bọn họ vừa mới nâng mắt lên, đã đúng lúc nhìn thấy có hai người thanh niên nam nữ đang hoảng loạn vọt ra từ trong cửa hàng tiện lợi ở đối diện.
Trong tay hai người đang ôm một đống đồ ăn, nhưng theo mỗi bước chân chạy loạn của bọn họ, đồ ăn không ngừng rơi xuống, sau lưng bọn họ truyền tới những tiếng kêu rống của tang thi.
“Mẹ, đi đi đi.” Tạ Ngưng kéo tay Tống hữu Ái xoay người chạy.
Cửa kính cửa hàng tiện lợi đột nhiên vỡ ra, một con tang thi bị cắm đầy mảnh kiếng vỡ trên đầu lắc lư bước về phía đôi nam nữ đang thét to chói tai.
“Tránh ra, tránh ra!” Cô gái kêu lên chói tai, không ngừng lấy túi đồ ăn trong ngực ném về phía tang thi.
Cô ta hoảng loạn không nhìn đường nên đυ.ng phải thân cây, đau đến mức la lớn.
Tiếng kêu của cô ta giống hệt như còi báo hiệu cho tang thi, làm chúng loạng choạng chạy tới.
Cô gái sợ tới mức đôi chân mềm nhũn, ánh mắt đầy vẻ cầu cứu nhìn về phía chàng trai đã chạy xa hơn mười mét: “Cứu em, Trương Dương mau cứu em với!”
Trương Dương ôm một đống đồ ăn vặt quay đầu liếc nhìn cô gái, anh ta nuốt nước bọt, có chút do dự không biết có nên quay lại kéo cô ta hay không.
Mà đúng lúc này, một chiếc nhà xe mất lái đột nhiên nghiêng ngả chạy vọt từ trong gara gần đó ra, lao nhanh về phía họ.
Tạ Ngưng thầm mắng một tiếng ngu xuẩn, rồi kéo mẹ mình tránh qua bên cạnh.
Chiếc nhà xe hệt như kẻ uống say mà lượn vòng một hồi, rồi gào thét sượt qua bên người bọn họ, phóng thẳng vào bên trong cửa hàng tiện lợi, làm phát ra một tiếng vang lớn.