Mạt Thế: Khởi Đầu Lại Từ Đào Thoát

Chương 13

“Mẹ, Tống Khả Hân còn đang ở bên ngoài đợi chúng ta, chúng ta mau lên một chút đi.” Tạ Ngưng dùng âm giọng nhỏ nhất nói chuyện với Tống Hữu Ái.

“Con đưa Khả Hân đến đây à?” Tống Hữu Ái hạ giọng, biểu tình có phần kinh hỉ: “Con bé không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì, chúng con đều rất tốt.”

“Vậy sao tay con lại nóng như vậy?” Tống Hữu Ái khẩn trương cầm tay cô, cảm giác nhiệt độ cơ thể con gái không được bình thường.

Tạ Ngưng im lặng trong cái chớp mắt, rồi quyết định ăn ngay nói thật: “Hiện tại đã đỡ hơn nhiều rồi mẹ, hôm nay con vẫn luôn trong quá trình thức tỉnh dị năng. Giống như mấy dị năng giả khác, chỉ sốt chừng một tới hai tiếng là hết."

Nhưng hình như cơ thể cô có gì đó rất lạ.

Dựa theo thời gian đời trước tới để tính toán, thì lúc này cô đã sốt hơn bốn giờ rồi.

“Dị năng?” Tống Hữu Ái đầy vẻ kinh ngạc: “Tiểu Ngưng, có phải là con sẽ có siêu năng lực hay không?”

“Mẹ của con thật thông minh.” Tạ Ngưng gật gật đầu, sát lại bên tai bà nói nhỏ: “Con mới vừa phát hiện ra mình có một cái không gian nhỏ, có thể thu vài thứ đi vào.”

Lửa cháy trên người Mã Ngọc lúc trước là do cô bật lửa từ trong không gian ra đốt.

Lúc đó cô không có hơi sức suy nghĩ quá nhiều, trong đầu vừa nghĩ thì thứ mình cần đã được lấy ra.

Cái rìu cũng là đồ ở trong không gian, hiện tại bình tĩnh ngẫm lại, liền cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Theo lý thuyết lúc mới trọng sinh trở lại, không gian vừa mới sinh ra, bên trong hẳn là không có thứ gì mới đúng.

Cái rìu kia là vật tư đời trước cô thu thập được, bình thường vẫn luôn rất hữu dụng, cho nên cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra.

“Mẹ, chuyện có không gian này, hiện tại chúng ta không thể nói ra ngoài được, mẹ biết chưa? Chỗ của Khả Hân cũng tạm thời đừng nói, chỉ có hai mẹ con ta biết thôi.”

Tống Hữu Ái gật đầu, trong mắt hiện lên ánh sáng vui sướиɠ, nhưng lời nói ra lại không nhịn được mà có chút dè bỉu con gái: “Đương nhiên biết rồi, mẹ con cũng đâu có ngốc, sao có thể gặp người liền nói ra chuyện cơ mật này được? Đứa nhỏ Khả Hân kia tuổi còn nhỏ, nói mớ cũng có khả năng làm lộ bí mật.”

Tạ Ngưng không cấm được bật cười.

Tính tình người mẹ yêu dấu của cô, cô còn có thể không rõ sao?

Mẹ tương đối tốt bụng, nhưng lại có tật thích khoe khoang, cho nên trước tiên vẫn nên nhắc vài câu, miễn cho mẹ đột nhiên kích động lại không giữ được miệng.

Hai người vừa đến lâu một, đã nghe bên trong siêu thị truyền đến tiếng vang "Phanh phanh!".

Mấy người sống sót chạy từ trong một góc của siêu thị ra, vừa liếc mắt nhìn thấy mẹ con hai người, bọn họ liền hoảng loạn vội vàng bỏ chạy.

Đồng thời, hai con tang thi cũng đột ngột bước từ trong khúc cua ra, dọa Tống Hữu Ái sợ tới tái mặt.

“Đừng sợ, mẹ, xem con này!” Tạ Ngưng nắm trường đao trong tay, động tác tiêu chuẩn lại mau chóng, làm mẫu xử lý hai tang thi kia cho mẹ xem.

“Mẹ, đánh vào chỗ gáy này, vừa mau vừa chuẩn là gϊếŧ được nó, còn có thể tiết kiệm thể lực của chính mình.”

“Đi, chúng ta tìm xem trên kệ hàng còn có dao hay không, mẹ cũng cầm theo một con dao phay đi, chờ lát nữa lại luyện tập.”

Tống Hữu Ái chịu đựng xúc động muốn nôn mửa, liên tục gật đầu rồi cùng con gái học tập động tác cơ bản.

Cho nên, mới nháy mắt mà con gái đã trưởng thành rồi sao?

Xem nó mặt không đổi sắc tâm không loạn, chỉ vào cái gáy máu me nhầy nhụa của tang thi làm hướng dẫn, Tông Hữu Ái không hiểu sao liền cảm thấy chua xót.

Con gái nhà bà chính là một đứa mắc bệnh sạch sẽ!

Trên mặt đất dính một chút bụi, thiếu nữ văn chương như nó cũng phải ghét bỏ mất nửa ngày. Vậy mà bây giờ lại không thèm để ý nữa.

Chua xót, nhìn con gái mới trong nháy mắt mà đã trưởng thành, Tống Hữu Ái cảm thấy vô cùng đau lòng.

“Đi, mẹ.” Tạ Ngưng lấy mấy cái túi ở khu thực phẩm, sau đó nhìn thấy thứ gì liền lấy thứ ấy.

Khu thực phẩm đã sớm bị các đợt người càn quét, dư lại chỉ còn mấy thứ lắc nhắt nhỏ nhặt không cần thiết. Nhưng Tạ Ngưng cảm thấy có ít còn hơn không.