Thanh niên trẻ tuổi tên Tiểu Trần vội vọt đến trước mặt hai mẹ con Tạ Ngưng, ánh mắt lập lòe ra vẻ khuyên giải an ủi: “Kế toán Tống, chúng ta đều biết rất rõ tình huống bên ngoài, đám quái vật đó không phải là thứ mà chúng ta có thể đối kháng được đâu.”
“Tôi khuyên hai người vẫn là nên ở đây chờ thêm một chút đi, chắc chắn chính phủ sẽ không từ bỏ chúng ta, đến lúc đó nhất định sẽ phái quân đội đến đây giải vây."
“Chúng ta tùy tiện chạy ra ngoài như vậy, chỉ sợ là sẽ lao vào đường chết. Chờ chính phủ đến cứu viện thì nhất định có thể sống sót.”
Tạ Ngưng lạnh nhạt nhìn anh ta một cái: “Tránh ra.”
Tình huống cụ thể thế nào, chỉ sợ cô mới là người rõ ràng nhất.
Xác thật, quốc gia vẫn luôn lấy việc cứu người làm ưu tiên, từ lúc mạt thế bắt đầu, bọn họ đã tổ chức cứu người, cố gắng cứu được càng nhiều càng tốt.
Tôn chỉ là không bỏ rơi bất cứ một người sống sót nào, sẽ nỗ lực viện trợ cho người bị nạn trong khả năng nhất định.
Nhưng tình huống ngoài khả năng vẫn xảy ra rất nhiều.
Sau khi đại hỗn loạn xảy ra, coi như bên trên có phản ứng nhanh chóng thế nào, thì việc cứu viện vẫn cần có thời gian tổ chức và của cải để duy trì. Đó không phải là việc chỉ nói miệng là liền làm được.
Cũng trong thời gian này, cơn sóng tnag thi đã bùng nổ toàn diện mà không chừa cho bất cứ ai cơ hội để chuẩn bị.
Cho nên… Người bị kẹt lại trong nhà, trong công ty... Không đợi được đến lúc cứu viện mà chết đâu đâu cũng có.
Đời trước, bạn học Tạ Ngưng cũng từng ngây thơ như vậy, nghĩ chỉ cần ngồi yên chờ cứu viện tới là được.
Sau đó lại oán trời trách đất vì sao cứu viện lại tới quá lâu, nhưng chưa từng nghĩ tới. Khi đối mặt với đại nạn, thì điều đầu tiên mà mỗi người cần phải học được, chính là tự cứu lấy mình.
Tự cứu mới có thể tìm ra một con đường sống!
Không làm mà ngồi yên chờ đợi, chính là đang chờ chết.
Sau khi đại nạn xảy ra, một phần mọi người là chết trong miệng của tang thi, còn đa phần là do tài nguyên khan hiếm không đủ dùng, thậm chí là cảm xúc đổ vỡ, liên tục tự sát tập thể.
Tạ Ngưng quay đầu, nhìn sâu vào đôi mắt của thanh niên: “Không biết sợ hãi, mới có thể khiến kẻ khác cảm thấy sợ hãi.”
“Trên thực tế, nếu anh không đi ra ngoài, thì vĩnh viễn sẽ không biết được thế giới hiện tại đã biến thành thế nào.”
“Anh không đi thích ứng thế giới này, thì cuối cùng sẽ bị nó đào thải.” Sự thật vẫn luôn tàn khốc như vậy.
Dựa theo quỹ đạo xảy ra ở đời trước, chờ đến lúc quân đội đến siêu thị Ái Gia cứu viện, thì ít nhất cũng phải trên dưới bảy ngày.
Bảy ngày, bảy ngày cắt nước cạn lương thực, cuối cùng chờ cứu viện đến thì người đều đã chết hết.
Thật ra, kiếp trước mẹ cô đã bị đám đồng nghiệp ngu muội này hại chết!
Rõ ràng lúc ấy có cơ hội, nhân lúc tang thi chưa tụ tập có thể chạy thoát ra khỏi siêu thị, nhưng bọn họ lại nhất quyết lôi kéo mẹ co đầu rụt cổ ở đây chờ cứu viện.
Cho nên Tạ Ngưng không hề có ấn tượng gì tốt với những người này.
Chờ chờ chờ chờ, chẳng lẽ cả đời bọn họ cũng chỉ biết có chờ thôi sao?
Cô không muốn tiếp tục ở đây làm lãng phí thời gian với thanh niên tên Tiểu Trần kia, mà nắm chặt tay mẹ, bước nhanh ra ngoài cửa.
“Vậy, vậy tôi đi cùng hai người!” Tiểu Trần chạy nhanh đuổi kịp bọn họ.
Không biết vì sao, trực giác mách bảo hắn chỉ cần đi theo con gái của kế toán Tống thì sẽ rất an toàn.
Hẳn là con gái của kế toán Tống đã từng tập võ rồi. Bộ dạng khi cô ấy sát phạt vừa rồi thật là lưu loát.
Tạ Ngưng lạnh nhạt nhìn hắn: “Một tên đàn ông sức rộng vai dài như anh thì hẳn là nên tự hành động thì tốt hơn, đừng có bị hai người phụ nữ và trẻ em chúng tôi liên lụy.”
Cô rất rõ ràng, lấy năng lực mèo ba chân của mình hiện tại, có thể bảo vệ chính mình và mẹ đã là không tệ rồi.
Lại mang thêm một thằng con trai lấm la lấm lét á?
Thực xin lỗi, do dùng có là cường giả max cấp thì cũng không kéo nổi...
“A, cô đừng đi mà.” Tiểu Trần vừa mới hô lên, thì đã vội vàng che miệng mình lại.
Hắn trơ mắt nhìn cô gái kia không thèm quay đầu lại mà kéo kế toán Tống đi ra khỏi cửa.
Tạ Ngưng kéo mẹ rời khỏi văn phòng, vừa đến khúc cua đã bắt gặp một con tang thi què chân đang đi tới.
“Lão Vương?” Tống Hữu Ái vội vã che miệng.