Pháo Hôi N Hào [Xuyên Nhanh]

Chương 7-2: Tên ăn hại ở thập niên 70

Trước khi bất ngờ xuyên đến đây cậu cũng chỉ là một thiếu niên chưa tròn 20 mà thôi, tuy rằng gia đình và hoàn cảnh xung quanh khiến cậu trưởng thành giỏi giang hơn, nhưng trong xương cốt vẫn có chút bản năng tuổi trẻ, cho nên những lúc rãnh rỗi cậu vẫn thích chơi dã ngoại cầu sinh, hay đua xe vận động...

Mà lúc này Tạ Cảnh Hành cũng sâu sắc nhận ra sự mạnh mẽ của người đàn ông này, không còn là vài lời miêu tả lướt qua như trong sách, quả nhiên một người có bản lĩnh cho dù ngồi trên xe lăn vẫn lợi hại như cũ.

Tạ Cảnh Hành thật sự có chút bội phục Thẩm Chiến, nếu đổi lại là hai chân cậu bị thương không tiện, chỉ sợ không thể bình thản ung dung như Thẩm Chiến.

Bị một đôi mắt to tỏa sáng nhìn chằm chằm, trái tim Thẩm Chiến đột nhiên đập mạnh một nhịp, tính ra đây vẫn là lần đầu tiên chàng trai này nghiêm túc nhìn anh như vậy, không giống như trước đó không hề để ý hay chỉ nhìn lướt qua, mà trong mắt tràn đầy tán thưởng cùng sùng bái, còn có một chút thèm nhỏ dãi.

Chút ánh nhìn thèm nhỏ dãi này chẳng những không làm người phản cảm, mà còn ngoài ý muốn làm anh cảm thấy đáng yêu.

“Khụ, làm sao thế?” Thẩm Chiến bản năng che tay ho một tiếng, cố nén cám giác muốn cười khẽ bên miệng, cố ý hỏi ra.

“Động tác vừa rồi của anh thật là lợi hại, có thể dạy cho tôi không?” Tạ Cảnh Hành cũng không e dè mà hỏi thẳng.

Thẩm Chiến gật đầu, “Có thể, chỉ là cái này dựa nhiều vào lực cánh tay, chỉ sợ khó mà luyện thành ngay được.”

Tạ Cảnh Hành nhìn nhìn cánh tay gầy yếu của mình, rồi nhìn sang cánh tay đầy cơ bắp mạnh mẽ của Thẩm Chiến, không khỏi hơi thất vọng, tuy rằng cậu vẫn luôn rèn luyện thân thể, cũng tin chắc rằng chẳng bao lâu là có thể đem cả người đầy thịt mềm của nguyên chủ luyện thành cơ bắp, nhưng muốn được như Thẩm Chiến chỉ sợ rất khó.

Thấy người trước mặt hơi thất vọng, Thẩm Chiến vội vàng nói: “Tôi cũng có thể chỉ cho cậu một ít bí quyết, trước hết cứ luyện tập độ chính xác lúc ném, nếu lực tay thật sự không đủ vẫn còn có thể dùng công cụ thay thế.”

“Được, cảm ơn anh.”

Kỳ thật Tạ Cảnh Hành cũng chỉ thất vọng trong giây lát, trước nay chuyện cậu muốn làm đều sẽ nghiêm túc nỗ lực, không dễ dàng từ bỏ.

Nhưng cậu cũng nghe ra Thẩm Chiến đang an ủi mình, cảm nhận được thiện chí đến từ Thẩm Chiến vì vậy tự nhiên thuận theo.

Sau đó chính là hai người một người chỉ dạy một người học, thời gian trôi qua nhanh chóng, sau một buổi chiều luyện tập Tạ Cảnh Hành đã có thể nắm được kỹ xảo cơ bản, mặc dù chưa đến mức bách phát bách trúng nhưng tỷ lệ chính xác đã khá cao.

Nhưng do lực tay không đủ nên dù đánh trúng cũng không thể một lần hạ gục con mồi như Thẩm Chiến, lúc này Thẩm Chiến sẽ ở bên cạnh ném thêm một hòn đá kết thúc, cả buổi chiều hai người thu hoạch rất phong phú.

Khi sắc trời chuẩn bị chuyển màu, Tạ Cảnh Hành nhanh chóng thu dọn rồi cõng Thẩm Chiến xuống núi, dìu người lên xe lăn.

Lúc nhìn ba con thỏ hoang cùng bốn con gà rừng trong sọt, Tạ Cảnh Hành không chút do dự đưa toàn bộ sọt cho Thẩm Chiến.

Đón lấy ánh nhìn khó hiểu của Thẩm Chiến, Tạ Cảnh Hành rất tự nhiên đáp lại: “Đa số con mồi hôm nay đều là anh đánh được, tất nhiên thuộc về anh, số còn lại xem như học phí hôm nay đi.”

Thẩm Chiến nhìn con mồi trong tay, trong lúc nhất thời suy nghĩ có chút rối loạn, ban ngày thật ra anh ra ngoài cho khuây khỏa.

Hôm nay sau khi ăn cơm trưa, Vương Quế Hoa vô cùng đương nhiên bảo anh đưa tiền, lý do là phải chuẩn bị sính lễ cho Thẩm Kiến Quốc.

Anh vào quân ngũ tám năm, ngoại trừ mỗi tháng gửi về nhà mười đồng tiền, số tiền lương cùng tiền thưởng còn lại đều tự mình bảo quản, mà Vương Quế Hoa cũng không biết đến số tiền này.

Lần này do chân anh bị thương trong lúc làm nhiệm vụ nên phía quân đội đã đưa đến 800 đồng tiền bồi thường, mục đích chính là để cho anh chữa trị, số tiền này được thông báo ra ngoài nên Vương Quế Hoa tự nhiên biết đến.

Anh biết Vương Quế Hoa vẫn luôn nhắm đến số tiền này, nhưng thời gian trước cũng không thấy bà ta đề cập đến, anh còn ngây thơ cho rằng bà ta đối với anh vẫn chút tình thương của mẹ, thật không ngờ là ở chỗ này chờ.

Tất nhiên anh ngay lập tức từ chối, còn nói lại một lần muốn giữ số tiền này để trị thương, kết quả Vương Quế Hoa lập tức thốt ra một câu “Què thì cứ để cho nó què, trị cái gì mà trị”.

Khi đó anh thật sự không giữ nổi sắc mặt như bình thương nữa, mà Vương Quế Hoa cũng không thèm để ý chỉ lo la lối khóc lóc lăn lộn, một khóc hai gào ba thắt cổ muốn lấy tiền, ngay cả người cha kia đều dùng ánh mắt xem một đứa bất hiếu nhìn anh, lúc đó thật sự cảm thấy hít thở không thông mới bỏ ra ngoài, trong lúc vô ý đã đi đến chân núi.

Mặc dù anh đã thất vọng với Vương Quế Hoa từ lâu, nhưng hành động hôm nay của bà ta thật sự làm lòng người lạnh lẽo.

Rõ ràng là người thân nhất của anh, lại không màng đến sống chết hay nửa đời sau của anh, chỉ lo áp bức đòi lấy, ngược lại là chàng trai trước mặt, một người không thân không thích lại chẳng hề nghĩ đến việc chiếm chút tiện nghi trước mắt.

Mặc dù lý trí thừa biết mấy con mồi này không thể so sánh với 800 đồng tiền kia, nhưng chút hành động nhỏ này thật sự khiến anh cảm thấy được chút an ủi ấm áp.

Thẩm Chiến nhét sọt lại vào tay Tạ Cảnh Hành, thấy cậu còn muốn đẩy ra bèn nói: “Những thứ này tôi lấy về cũng không ăn đến, không bằng cậu mang về đi, tôi sẽ đến nhà cậu ăn.”

Tạ Cảnh Hành nghe vậy chỉ đành gật đâu, cũng không hỏi vì sao lấy về lại không ăn được, “Được rồi, khi nào tôi làm xong sẽ đến gọi anh, có cần tôi đẩy anh về nhà không?”

Thẩm Chiến vẫy vẫy tay: “Không cần, tự tôi có thể về được.”

Tạ Cảnh Hành thấy người này không có vẻ miễn cường gì liền xoay người về nhà.

Thẩm Chiến bản năng nhìn theo bóng dáng trước mặt, ánh mắt cũng không tự chủ mà dịu đi, thẳng đến khi hoàn toàn không nhìn thấy người nữa mới đẩy xe lăn hướng về nhà họ Thẩm, trong mắt ánh dần dần bị lạnh nhạt thay thế, đen tối không rõ, có vài người cũng nên hoàn toàn giải quyết rồi.