Thảm Họa Xác Sống: Căn Bệnh Chó Điên

Chương 4:

Nghĩa vốn là người yêu của Quân và Quân nghe lời của Nghĩa, nghe như lời Nghĩa nói và sự tức giận của Nghĩa Quân tỏ vẻ bân khân sau đó lên tiếng:

"Anh xin lỗi! Anh không phải loại người như em nghĩ đâu! Nhưng anh cảm thấy như vậy là vô ít. Bởi đứa nhỏ không biết nó còn sống hay đã bị người điên đó gϊếŧ chết. Và nếu chúng ta lao vào đó thì chỉ còn con đường chết. Và hắn ta đã xúc phạm anh nên anh không chìm chế được nên...Chứ thật ra anh chỉ muốn tốt cho anh ta...Vậy nên anh mong em tha lỗi cho anh..."

Trước những câu nói về việc nhận ra sai lầm của mình. Quân cũng đã bậc khóc. Nghĩa giờ đây thở dài lên tiếng: "Được rồi em sẽ bỏ qua cho anh nhưng anh phải cùng em giúp đỡ đồng đội của chúng ta! Bởi vì đã là đồng đội thi có phúc cùng hưởng có quạ cùng chia. Thậm chí là chúng ta cần phải cứu người chứ không thể để họ xảy ra chuyện gì bởi sự vô tâm của chúng ta..."

Nói đến đây Nghĩa đã ôm chầm lấy Quân:

"Em xin lỗi anh vì đã mạnh tay với anh! Còn giờ thì chúng ta sẽ giúp cậu ta..."

Bọn họ nhìn Bạch đã xông vào trong với ý muốn giúp đỡ Long Tuấn với cây sắt trên tay, mà không để ý đến tên đã bán loại bánh đã tạo ra virut làm cho mọi người trở thành những kẻ điên loạn đi gϊếŧ hại và ăn thịt người khác kia... Chốc lát hắn ta đã nhanh cơ hội này mà bỏ chạy khỏi nơi bọn họ đang đứng, khi bàn hoàn nhận ra bởi họ đã thoát khỏi cơn tức giận và sự so dịu cho nhau bởi những gì đã say ra...

Nghĩa đã nhìn thấy chạy xa mà lên tiếng trong sự lo lắng: "Ôi không tên bán bánh đã nhanh cơ hội chúng ta không để ý mà chạy mất rồi! Hắn ta chính là con đường để chúng ta thoát khỏi ngày tận thế này. Vậy nên chúng ta cần phải bắt lại hắn và tìm ra cách mà hắn ta đã tạo cái bánh khiến cho mọi người ăn vào bị điên. Để tìm ra loại thuốc giải mà cứu tất cả mọi người..."

Trước những lời nói của Nghĩa. Quân đã bảo với cậu rằng: "Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau đi bắt tên đó đi! Còn việc đám người điên kia anh nghĩ bọn họ có thể xử lý được..."

Nghĩa nghe đến đây mà thở dài: "Ừ như vậy đi! Bởi chúng ta nếu đi một mình để có thể bắt được hắn ta là một điều vô cùng khó khăn. Và xung quanh chúng ta luôn đầy rẫy những người điên kia. Và nếu đi một mình chúng ta sẽ gặp nguy hiểm..."

Nói đến đây bọn họ đã bắt đầu đi cùng nhau để tìm kiếm tên đã tạo ra những cái bánh kia...

Long Tuấn trong sự hoảng sợ khi một mình cậu Không thể đánh lại lũ người điên kia, khi cậu đã gϊếŧ chết được 4 tên và bọn chúng không thể hồi sinh được nữa khi cậu dùng cây đánh nát đầu bọn chúng, và nhờ điều đó cậu cũng biết được điểm yếu của chúng là bộ não nếu không có não bọn chúng sẽ thật sự chết...

Nhưng giờ đây cậu không thể một mình đánh sáu tên còn lại khi bọn chúng bao vây mình, cậu cố gắng lùi về sau khi đã làm hai tên ngã xuống dưới mặt đất, còn lại thì đang cố gắng tiến đến chỗ của cậu. Cậu giờ nghĩa rằng mình sẽ chết bởi vì không thể gϊếŧ chết được tất cả bọn chúng, thì từ đằng sau Bạch đã lao đến và giúp đỡ cậu vung cây đập thật mạnh vào đầu một tên khiến đầu nó vỡ tung té, rồi cậu lại dùng cây quất những tên còn lại ngã xuống dưới mặt...

Long Tuấn nhìn Bạch đã giúp đỡ mình mà mỉm cười ngay lập tức cậu lên tiếng: "Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ tôi. Và nếu như không có anh thì tôi cũng không biết phải làm sao nữa..."

Bạch đáp với ánh mắt nhìn Long Tuấn: "Không có gì đâu. Bởi vì đây là việc mà tôi nên làm mà..."

Long Tuấn tỏ vẻ ngại ngùng rồi bảo với Bạch rằng điểm yếu của đám người điên này đó chính là não của chúng và nếu như đánh vỡ não của chúng thì bọn chúng sẽ không thể sống lại được nữa...

Bạch nghe đến đây mà cũng hiểu được điểm yếu của chúng, ngay lập tức cậu cùng với Long Tuấn lao vào đánh từng người điên một, trong khi đám người này duy chuyển vô cùng chậm chạp và không có sức kháng cự ngoài việc hung hăng cố gắng để lao đến cắn bọn họ...

Long Tuấn nhìn cái thang máy mà ngay lập tức đã bảo với Bạch rằng: "Nào chúng ta nên tìm cách vào thang máy thôi chứ đánh với bọn chúng thì cũng như là trứng chọi đá thôi! Chúng ta sẽ không thắng được đâu!"

Bạch gật đầu, rồi ngay lập tức cầm lấy tay của Long Tuấn trong sự bối rối của cậu không hiểu chuyện gì, thì Bạch đã lôi Long Tuấn chạy thật nhanh vào thang máy băng qua đám người điên kia, cũng may mắn là bọn chúng quá chậm chạp nên không làm được gì bọn họ...

Họ giờ đã đến thang máy và bắt đầu bấn số tần 3 bởi vì bọn họ nghĩa rằng em của Long Tuấn đã lên đó và quay lại nơi bọn họ đã trú ẩn lúc trước khi cố gắng thoát khỏi đám xác sống...