Em Sẽ Đến Dỗ Anh

Chương 2

5

Địch ý Tô Dạng đối với tôi làm tôi lần nữa suy nghĩ lại về con đường trả ơn của tôi.

Mấy ngày nay tôi không đi tìm anh vì hình như bây giờ anh có vẻ hơi ghét tôi.

Lần thi tháng đầu tiên sau khi trùng sinh, tôi nộp giấy trắng.

Bởi vì mấy đề này đối với tôi bây giờ mà nói là quá xa lạ.

Đương nhiên không phải là tôi không biết làm cả đề, chỉ là tôi là học sinh luôn đứng nhất trường, làm nhiều sai nhiều, tôi sợ sẽ có người phát hiện ra điểm khác thường, cho nên tôi dứt khoát không làm, như vậy sẽ không bị lộ.

Vừa thi xong, cả trường đều biết người đứng luôn đứng nhất là tôi đây nộp giấy trắng.

Giáo viên chủ nhiệm gọi tôi lên văn phòng, nghiêm túc hỏi vì sao tôi lại nộp giấy trắng.

Tôi ấp úng nói: “Em cảm thấy đề này quá dễ, em không muốn làm.”

Cô giáo nghe xong cũng có vẻ tán thành, cuối cùng cô ấy chỉ nhắc nhở tôi, lần sau không được như vậy nữa.

Một tháng là quá đủ để tôi đuổi kịp những tiết học đã bỏ lỡ.

Vì thế, lần thi tháng thứ hai, lần đầu tiên tôi bước vào phòng thi cuối cùng.

Phòng này gần như đều là người văn dốt võ nát, tôi vừa bước vào, phòng thi vốn ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.

Rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Tôi làm ngơ tìm vị trí của mình rồi ngồi xuống, xếp thứ hai từ dưới lên? Tôi nộp giấy trắng mà vẫn chưa phải là người đứng cuối cơ à?

Lẽ nào viết tên cũng được điểm hả?

Tôi vừa ngồi xuống, nam sinh ngồi bên cạnh đá vào ghế tôi: “Này, tí nữa nhớ chếch bài thi của cậu ra chút.”

Tôi chỉ liếc nhìn cậu ta một cái, ngồi tại chỗ không để ý đến cậu ta.

Chắc cậu ta cảm thấy phản ứng của tôi khiến cậu ta mất mặt nên lập tức đứng dậy đá bay bàn của tôi, đồ dùng học tập của tôi rơi hết xuống đất, phát ra tiếng vang rất lớn.

“Tao nói chuyện với mày đấy, mày có nghe…?”

Cậu ta chưa nói dứt câu, đã bị đạp cho một cái nằm rạp xuống đất.

Cậu ta không nhìn rõ người tới là ai, rống to: “Mẹ nó đứa nào đá…”

“Ông mày.” Giọng Tô Dạng lạnh nhạt, nam sinh vừa nãy lại bị đạp mạnh một cái.

Nói sao nhỉ, kẻ ác sẽ có kẻ ác khác trị, Tô Dạng lúc còn trẻ thật là đẹp trai.

Lúc này, tôi nhìn Tô Dạng với đôi mắt long lanh.

Nam sinh đó thấy là Tô Dạng, mặt đầy khϊếp sợ, cậu ta không hiểu vì sao từ trước giờ Tô Dạng không buồn đi thi lần này lại đột nhiên đến.

“Dạng, anh Dạng…”

Tô Dạng nhìn thoáng qua chỗ của tôi, sau đó liếc mắt nhìn nam sinh nằm dưới đất như đống rác rưởi: “Biến, đừng làm bẩn mắt ông đây.”

Nam sinh kia không dám hó hé gì lập tức bò dậy chạy đi ngay.

Tôi ngồi tại chỗ mỉm cười nhìn Tô Dạng.

Tô Dạng không nói gì, chỉ đi thẳng qua, dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, anh không nói gì mà đặt lại bàn ngay ngắn trước mặt tôi.

Khi anh nhặt đồ dùng của tôi đặt lên bàn, tôi nhìn ngón tay thon dài của anh mà sững sờ.

“Không phải nói chuyện với tôi giỏi lắm à, sao với người khác lại như người câm thế?”

Câu nói đầy ý mỉa mai chế giễu.

Tôi không nói gì chỉ ngẩng đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau.

Anh lúng túng quay đầu, tay đút túi, lời nói mang theo uy hϊếp: “Làm bài nghiêm túc cho tôi, đừng để tôi thấy lần thi sau cậu vẫn ngồi ở phòng này.”

“Vì sao?” Tôi kéo góc áo của anh, nghiêm túc hỏi.

Tôi thấy ánh mắt của anh hơi không được tự nhiên, vừa muốn nhìn rõ thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Tôi thấy cậu là thấy khó chịu.”

Nhưng mà sau đó anh xoay người ngồi ở đằng sau tôi, nằm ngủ.

Đúng là cậu nhóc kỳ quặc mà.

Tôi không nhịn được cười gọi anh: “Bạn học Tô Dạng.”

Anh không ngẩng đầu, tiếp tục nằm sấp nhưng rất kiên nhẫn đáp lại: “Nói.”

“Cảm ơn cậu nha.”

6

Sau cơn mưa không khí rất tươi mát, tôi cảm thấy vạn vật như được tiếp thêm sức sống mới, rất chân thật.

Tôi đeo cặp, hai tay kéo quai cặp, bước đi chậm rãi, từng bước một, mỗi bước đi đều rất chú tâm.

Khu vực xung quanh trường THPT số 1 vẫn chưa phát triển, thế nhưng tôi biết, mấy năm nữa, chỗ này vì tập đoàn Tô thị mà sẽ phát triển nhanh chóng, con đường nhỏ tôi đang đi sẽ biến thành đường lớn phồn hoa.

Thật ra kiếp trước khi trời mưa tôi không thích đi đường này bởi vì giày trắng nhỏ của tôi sẽ bị dính bùn.

Tôi từng đứng ở văn phòng của Tô Dạng nhìn cảnh đêm ở đây, đó là tầng cao nhất của tập đoàn Tô thị, khi đó tôi nghĩ, ánh đèn của mọi nhà hóa ra cũng chỉ thế mà thôi.

Tô Dạng nói với tôi rằng bây giờ đi con đường kia giày sẽ không còn bị dính bẩn nữa.

Trùng sinh trở về, tôi nhìn giày trắng nhỏ bị dính bùn hơi đờ người ra.

Vì để bày tỏ lòng biết ơn, tôi quyết định mua bữa sáng cho anh.

Lúc đến nơi, anh vẫn chưa đến.

Tôi phát hiện bàn của anh rất sạch sẽ, chỉ có duy nhất một quyển sách được lấy ra để kê chân bàn, trong ngăn bàn có máy chơi game và mấy gói thuốc lá, là nhãn hiệu tôi không biết nhưng chắc chắn giá không rẻ.

Tôi không biết Tô Dạng hút thuốc, đời trước anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt tôi.

Là thư kí của anh nhưng tôi lại không thật sự hiểu rõ anh.

Tôi tìm một cái bút, muốn viết giấy để anh biết là tôi đã tới, nhưng tìm đi tìm lại vẫn không thấy cái bút nào.

Vì thế tôi chỉ đành mở cặp sách màu hồng đào của mình ra, mở hộp bút lấy một cái bút họa tiết trung tính, đang viết, trên đầu bỗng xuất hiện một cái bóng đen.

Tô Dạng đứng sau lưng tôi, tay gõ bàn một cái, sau đó đưa tay chống bên người tôi.

“Có việc?”

Hơi thở như thiêu đốt phủ lêи đỉиɦ đầu tôi, tôi không dám cựa quậy, tư thế này rất giống như anh đang ôm tôi vào trong lòng.

“Nói chuyện.”

Hô hấp của anh quấn quanh tóc tôi, quanh co vòng vèo, cuốn lấy suy nghĩ của tôi.

“Tớ tới đưa bữa sáng cho cậu.”

Tô Dạng liếc nhìn trứng gà trong tay tôi, trong mắt là màu đen vô tận, không rõ cảm xúc ra sao.

Anh không nói gì, yên lặng nhìn trứng gà trong hộp giữ nhiệt của tôi, một lúc lâu sau tôi mới không nhịn được hỏi: “Cậu không thích ăn hả? Xin lỗi cậu, tớ mang về ngay đây, vậy thì không ăn.”

“Không cần.” Tô Dạng đột nhiên nói, giọng nói rất thấp.

Anh nhận lấy hộp giữ nhiệt trên tay tôi, ngồi tại chỗ yên lặng ăn, trên đường đi tôi đặt trứng gà trong hộp giữ nhiệt màu hồng nhạt cho nên trứng vẫn còn nóng, anh ăn rất nghiêm túc.

Lúc đi tôi rất vui vẻ nên tôi không hề biết, Tô Dạng chưa ăn hết hai quả trứng gà thì trên mặt đã nổi mẩn đỏ nhưng anh lại không ngừng ăn.

Hóa ra anh dị ứng trứng gà, người bên cạnh khuyên anh đừng ăn nhưng anh không lên tiếng, ăn hết trứng gà phải đến phòng y tế nằm cả buổi sáng, trong túi áo cất tờ giấy ghi chú tôi viết.

Anh dị ứng nhưng tôi lại không hề hay biết.

Nhưng đời trước khi tôi làm thư kí đặc biệt của anh, tôi cũng đưa trứng cho anh, lần nào anh cũng ăn.

Tôi không nhịn được nghĩ, Tô Dạng kiếp trước ăn trứng gà tôi đưa với tâm trạng như thế nào?

Tôi không thể nghĩ ra được.

Mà lần này Tô Dạng cũng không nói cho tôi biết, đến mức mà sáng hôm sau tôi vẫn đưa trứng gà cho anh.

7

Sáng hôm sau, tôi lại đi đưa bữa sáng, Tô Dạng đã ngồi ở chỗ ngồi, không biết anh đã ngồi đây bao lâu rồi.

“Bạn học Tô Dạng.” Tôi vui vẻ nhìn anh, giọng nói có chút bất ngờ.

Tô Dạng ngẩng đầu, cảm xúc dâng trào trong đôi mắt đen láy.

Tôi cong môi, đi về phía Tô Dạng, trong ngực ôm một hộp cơm màu xanh nhạt và một bình giữ nhiệt màu hồng nhạt.

“Không ngờ cậu ở đây nha, bạn học Tô Dạng, tớ mang bữa sáng cho cậu.”

Tô Dạng nhìn tôi, biểu cảm hình như hơi yếu ớt: “Học sinh tốt, cậu có biết bây giờ mình đang làm gì không?”

“Tớ biết, tớ đang đưa bữa sáng cho cậu.”

Tô Dạng nhìn chằm chằm tôi: “Cậu đang dính líu đến học sinh xấu là tôi đây.”

“Loại học sinh xấu gì cơ?”

“Đánh nhau ẩu đả, hút thuốc uống rượu, văn dốt võ nát, chuyện ác nào cũng làm, cặn bã của xã hội.”

Tôi nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ.

Trong lòng Tô Dạng đột nhiên rất căng thẳng nhưng lại cố nén nó xuống.

“Ừm đúng là rất xấu, nhưng học sinh xấu cũng phải ăn sáng, cậu còn phải phát triển thân thể nữa.”

“Cậu dựa vào đâu mà quản tôi?” Giọng Tô Dạng âm trầm mà chậm rãi.

Tôi ngẩn người, bắt gặp ánh mắt của anh.

Tay Tô Dạng để trong túi, run rẩy không ngừng.

Đột nhiên anh lại nói một câu: “Tôi không thích ăn trứng gà”, giọng anh mang theo sự cố chấp khó phát hiện.

Tôi hơi xấu hổ, làm sao bây giờ, hôm nay tôi vẫn mang theo trứng gà.

Tôi đứng trước mặt anh không nhúc nhích, siết chặt lấy hộp cơm trong l*иg ngực.

Tô Dạng hiểu ngay: “Lại là trứng gà?”

Tôi xấu hổ gật đầu, xin lỗi: “Xin lỗi cậu, tớ không biết cậu không thích ăn trứng gà, lần sau tuyệt đối sẽ không mang trứng gà đến cho cậu nữa. Hay là hôm nay không ăn nữa, tớ đi mua món khác cho cậu.”

Nói xong tôi muốn ôm hộp cơm xoay người đi ra ngoài mua bữa sáng khác cho anh.

Tôi vẫn chưa đi ra ngoài được một bước, Tô Dạng đã duỗi tay kéo quai cặp của tôi lại.

Tôi quay đầu lại nhìn anh.

Tô Dạng không tự nhiên nghiêng đầu đi nói: “Hôm nay đã mang đến rồi, không được lãng phí.”

Tôi cười, đặt hộp cơm và bình giữ nhiệt ở trên bàn của Tô Dạng, mở ra giúp anh.

Tô Dạng nhìn bình giữ nhiệt màu hồng nhạt trên bàn.

“Đây là bình giữ nhiệt cậu thường dùng?”

Mặt tôi đỏ lên, cho là Tô Dạng không thích, vội giải thích: “Xin lỗi cậu, tớ không tìm được nhiều bình giữ nhiệt ở nhà tớ nên chỉ có thể dùng bình giữ nhiệt của tớ. Nhưng mà cậu yên tâm, tớ rửa rất kĩ.”

Ánh mắt Tô Dạng nhìn bình giữ nhiệt tối sầm đầy rối rắm, trả lời: “Ừm.”

Tô Dạng lấy từ trong ngăn bàn hộp cơm màu hồng nhạt kia ra cho tôi, nói: “Ngày mai cậu sẽ đến chứ?”

“Có chứ.”

Tôi nhận lại hộp cơm, kinh ngạc thốt lên: “Sạch quá.”

Tôi thấy Tô Dạng đang ra sức đè lại khóe miệng muốn cong lên, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tiện tay rửa một chút.”

Tôi rất vui vì chuyện này, hộp cơm trông sáng bóng hơn hẳn.

Tôi nói xong thì nhìn đồng hồ đeo tay, nhẹ nhàng nói: “Tớ đi đây.”

Đeo cặp đi tới cửa, suy nghĩ một chút tôi lại quay đầu lại: “Bạn học Tô Dạng, tớ không tên là học sinh tốt, tớ tên Vũ Hòa, Vũ trong Mao Vũ, Hòa trong Miêu Hòa. Lần sau không được gọi tớ là học sinh tốt.”

Nói xong, không chờ Tô Dạng trả lời tôi đã rời đi.

Tô Dạng chờ đến lúc không nghe thấy tiếng bước chân của tôi nữa mới ngẩng đầu lên nhìn cửa ra vào, ánh mắt sâu thẳm, trong cặp mắt đào hoa kia mang theo sự bướng bỉnh khó mà che giấu.

Anh tỉ mỉ bóc vỏ, thỉnh thoảng gãi cổ mình, trên cổ xuất hiện vài nốt mẩn đỏ.

Nhưng hình như anh cũng không để ý, chỉ mím môi uống từng ngụm nhỏ sữa đậu nành, ánh đèn chiếu vào trên mặt anh.

Hình như anh rất thích bình giữ nhiệt kia, trong ánh mắt vậy mà lại mang theo chút thành kính.

Đó là thành kính ư?

8

Không ngờ là Tô Dạng lại đến trả bình giữ nhiệt cho tôi.

Khi anh cầm bình giữ nhiệt màu hồng nhạt xuất hiện ở cửa lớp 12-1, có người hít mạnh một hơi, cả lớp lập tức yên tĩnh đến cả tiếng thở cũng đè xuống thật nhẹ.

Lúc này các bạn học lớp 12-1 chỉ có một câu hỏi: Trời ơi, cơn gió nào thổi ông tướng này đến đây vậy?

Tô Dạng đột nhiên cất bước, rời khỏi cửa chính đến cửa sổ cạnh hành lang.

Cuối cùng anh dừng lại ở cửa sổ bên cạnh chỗ ngồi của tôi.

Toàn bộ học sinh lớp 12-1 lại sững sờ, đây là tới tìm…

Tôi với bạn thân vẫn còn đang xúm lại nói chuyện với nhau gì đó, không hề để ý tới sự khác thường trong lớp.

Cửa sổ bên cạnh chợt phát ra tiếng động, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy anh cà lơ phất phơ nhìn vào trong.

Mắt tôi mở to, há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào.

Nhưng Tô Dạng lại hiểu là tôi đang hỏi tại sao anh lại tới đây.

Tô Dạng nhấc tay mở cửa sổ từ bên ngoài, từ trước tới giờ anh mặc đồng phục đều là mặc cho có, cúc áo còn không đóng cẩn thận, lộ ra xương quai xanh tinh tế, toát lên vẻ cấm dục.

Dưới đồng phục là cơ bắp rắn chắc, các khối cơ ở cột sống cân đối.

Tôi quay mặt đi, vội vàng cúi đầu đọc sách, im lặng ghi nhớ công thức. Trời ơi, tội lỗi tội lỗi, anh vẫn còn là một học sinh.

Tô Dạng thấy đầu tôi cúi thấp đến nỗi sắp chạm vào bàn, đây là vì không muốn để ý đến anh, anh cười nhẹ một tiếng, gõ nhẹ lên bàn tôi với ý đồ xấu: “Học sinh tốt, giả vờ không nhìn thấy à?”

Tôi ngẩng đầu đối diện với mắt anh: “Là Vũ Hòa.”

Tô Dạng dựa vào bệ cửa sổ, có vài phần lười biếng: “Ông đây thích gọi như vậy.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, bất lực với sự bá đạo của anh, nhỏ giọng nói: “Ấu trĩ.”

Tô Dạng không nghe rõ, chỉ biết giọng nói mềm mại của tôi làm lòng anh ngứa ngáy.

“Cậu nói gì?”

“Tớ nói cậu muốn gọi thế nào cũng được, miễn cậu thích là được.” Tôi vẫn còn hơi sợ.

Tôi chú ý tới vết mẩn đỏ trên cổ anh, chỉ vào cổ anh, im lặng hỏi anh bị làm sao.

Vẻ mặt Tô Dạng không thèm để ý: “Ăn phải thứ không nên ăn, bị dị ứng. Chuyện nhỏ thôi, lát nữa sẽ ổn thôi.”

Tôi truy hỏi nguyên nhân anh mới ấp úng nói là do ăn trứng gà.

Anh bị dị ứng do trứng mà tôi đưa, tôi hoảng sợ: “Sao cậu không nói với tớ?”

Ánh mắt anh lóe lên: “Tôi ăn xong mới biết.”

Lúc đó anh nói như vậy tôi tin ngay, ngẫm nghĩ, vậy thì sau này không mang trứng gà cho anh được.

“Tô Dạng, cậu đến tìm tớ có việc gì thế?” Tôi cầm bút, dịu dàng hỏi.

Tô Dạng liếc mắt nhìn qua cái bút đó, là bút màu hồng nhạt, lúc mở miệng trong mắt còn mang theo ý cười nhẹ.

“Lên đây có chút chuyện, tiện đường lấy nước nóng cho cậu.”

Nói xong, anh đặt bình giữ nhiệt màu hồng trong tay qua cửa sổ lên bàn tôi.

Tôi bị ngón tay thon dài của Tô Dạng mê hoặc, nhìn chằm chằm vào bình giữ nhiệt đặt trên bàn đến ngây người.

Anh, ấy vậy mà lại lấy nước nóng cho tôi.

Tô Dạng thấy tôi nhìn chằm chằm vào bình giữ nhiệt không nói gì, trông cũng không muốn uống, nhìn chằm chằm đôi môi khô khốc của tôi đột nhiên buồn bực vò đầu, kìm nén nói: “Ông đây rửa rồi, không bẩn đâu.”

Tôi nghe xong, giật mình.

Anh nghĩ tôi ghét bỏ bình giữ nhiệt mà anh đã uống qua ư?

Tôi chợt cảm thấy buồn. Hoá ra Tô Dạng 17 tuổi nhạy cảm như vậy, nhưng sau này sẽ trở thành Tô Dạng đứng đầu thương nghiệp, ai cũng phải gọi anh một tiếng chủ tịch Tô.

Tôi hơi đau lòng, sếp của tôi, thời niên thiếu lại theo bản năng lại cảm thấy bình nước anh từng dùng sẽ làm người khác cảm thấy bẩn.

Anh đã trải qua chuyện gì?

Tôi nhìn Tô Dạng một cái, một giây đó, tôi như thể xuyên qua vẻ ngoài thô bạo của thiếu niên mà nhìn thấy sự yếu đuối trong anh.

Tôi không nói gì, nhìn anh, mở nắp, hai tay cầm bình giữ nhiệt uống một ngụm.

Dòng nước ấm chảy xuống cổ họng tôi, cảm giác thật ấm áp.

Tôi cười với Tô Dạng, trong mắt tựa như có sao sáng, chân thành đòi mạng.

“Tớ thật sự rất khát, cảm ơn cậu, bạn học Tô Dạng.”

Bình giữ nhiệt bốc lên đầy hơi nước.

Tô Dạng cảm thấy trong lòng giống như bị cái gì đó đâm một cái, tê dại ngứa ngáy không thể khống chế tràn ngập khắp nơi, gây ra những gợn sóng.

Dường như có thứ gì đó bị đập vỡ thành từng mảnh.

Tô Dạng cong khóe môi: “Sáng mai nhớ mang sữa đậu nành cho tôi, dùng cái bình này luôn nhé?”

“Ok.”

“Đi đây, chăm chỉ học tập.”

“Biết rồi.”

Tô Dạng đi qua hành lang tầng sáu, ở nơi mà tôi không nhìn thấy, giơ tay che ngực, tim đập nhanh đến mức muốn nổ tung.

Tô Dạng chửi thầm: “Mẹ nó, đúng là đòi mạng mà.” Trong mắt tràn đầy sự vui vẻ