Edit: Lune
Người nọ sau lưng anh khẽ thở dài: "Mày thông minh hơn Tưởng Bác Vân nhiều."
Người đàn ông trong bóng tối từ từ ngẩng đầu lên, một khuôn mặt góc cạnh hiện ra dưới ánh đè, so với những người khác thì da hắn tái nhợt hơn nhiều, đường nét khuôn mặt ưu nhã quý phái, đẹp đến cùng cực. Chỉ có điều một vết sẹo tối màu kéo dài từ thái dương bên phải xuống cằm đã vô tình phá hỏng dung mạo tựa như tranh thủy mặc ấy.
Lục Diên nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, trong lúc nhất thời không làm sao liên hệ được với dáng vẻ ôn hòa lạnh lùng trong bức ảnh hệ thống đã đưa.
"Mày cũng không nhận ra tao phải không?"
Dụ Trạch Xuyên đứng sau lưng Lục Diên cười đến mức l*иg ngực rung lên, lưỡi dao sắc bén cũng càng gí sát vào yết hầu của anh, từng chữ nói ra đều ẩn giấu hận ý khắc cốt ghi xương: "Biết mấy năm qua tao sống trong tù thế nào không?"
Lục Diên: "..."
Nhìn ra được sống rất thảm.
Lục Diên cảm nhận rõ ràng sát khí trên người đối phương, anh cố gắng ngẩng đầu lên để tránh lưỡi dao, đồng thời nói lời nửa thật nửa giả để thăm dò đối phương: "Dụ Trạch Xuyên, người đã hại anh vào tù là Tưởng Bác Vân, không liên quan gì đến tôi cả."
"Anh thả tôi ra, tôi sẽ lập tức rời khỏi thành phố B, chuyện hôm nay tôi sẽ không nói một lời nào với ai."
"Tôi cũng bị Tưởng Bác Vân ép buộc."
Lục Diên nói rất nhiều, nói đến mức cổ họng khô khốc mà Dụ Trạch Xuyên cũng không nhả lấy một chữ. Đối phương chỉ nắm chặt con dao kia, sau đó chậm rãi trượt từ cổ Lục Diên xuống phần bụng bằng phẳng, lưỡi dao hạ xuống—
"Biết trên đời này tao hận nhất điều gì không?"
Lục Diên: "..."
Cẩu nam nam?
Dụ Trạch Xuyên lạnh lùng lên tiếng: "Tao hận nhất là bị kẻ khác lừa."
"Nếu hôm nay Tưởng Bác Vân không ở đây thì có lẽ tao sẽ tin lời mày, nhưng tiếc là tao đã nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn mày vừa nãy rồi."
Lục Diên: "..."
Hỏng bét, tên phế vật Tưởng Bác Vân vô dụng này.
Lục Diên cố gắng cứu vãn: "Sếp Dụ, anh vất vả lắm mới ra tù, giờ nên nghĩ cách để cướp lại công ty rồi bắt đầu cuộc sống mới chứ, gϊếŧ người sẽ chỉ khiến anh ngày càng lún sâu hơn thôi."
Nhưng còn chưa nói xong, Lục Diên đã thấy lưỡi dao ở bụng mình càng áp sát hơn, những lời kia rõ ràng đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối phương. Qua tấm gương bám đầy hơi nước, Lục Diên thấy rõ đôi mắt đỏ ngầu của Dụ Trạch Xuyên, nỗi đau đớn dày đặc bên trong khiến người ta cảm thấy kinh hãi: "Cuộc sống mới? Cuộc sống của tao đã bị bọn mày phá hủy rồi!"
"Lúc trước công ty gặp chuyện, ông nội tao tức giận đến nỗi bệnh tim tái phát rồi chết trong bệnh viện, tao giao toàn bộ việc làm ăn cho Tưởng Bác Vân nhưng gã đã đối xử với tao thế nào!?"
"Mày nói tao nghe xem, tao phải làm sao để bắt đầu lại!? Người như tao phải làm sao để bắt đầu lại!?"
Nương theo tiếng gào phẫn nộ của Dụ Trạch Xuyên, Lục Diên cảm giác có chất lỏng nóng bỏng nào đó rơi xuống gáy mình, chỗ bụng tức thì mát lạnh, máu tươi ồ ạt phun ra ngoài, tầm mắt anh triệt để rơi vào bóng tối.
Trước khi chết, anh nghe thấy tiếng thì thào của Dụ Trạch Xuyên bên tai: "Không quay lại được..."
Không quay lại được nữa rồi.
Giống như đêm mưa tầm tã không thể chảy ngược, cuộc đời hắn cũng đã hoàn toàn vỡ nát chẳng thế hàn gắn.
【Tinh! Phát hiện thấy ký chủ đã tử vong, tự động kích hoạt cơ hội sống lại!】
Âm thanh máy móc lạnh lẽo của hệ thống đặt dấu chấm hết cho lần tử vong này.
"Soạt ——!"
Người đàn ông nằm trên ghế sô pha nháy mắt bừng tỉnh, ngồi phắt dậy như thể bị điện giật. Phản ứng của Lục Diên đầu tiên chính là sờ bụng mình kiểm tra, sau khi phát hiện không có vết thương nào mới đứng dậy vào phòng tắm, chỉ thấy bên trong trống rỗng, không có thi thể, cũng không có máu tươi, bấy giờ mới vịn khung cửa cúi đầu thở dốc.
Vừa rồi anh thật sự đã chết.
Là một bệnh nhân mắc bệnh ung thư, Lục Diên đã từng tưởng tượng vô số lần cảm giác chết đi sẽ như thế nào, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại bị dao đâm chết, chỉ có thể nói rằng loại cảm giác ấy quả thật không tốt chút nào.
Lục Diên mở khóa vòi, rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai yếu ớt trong gương một lát, càng nhìn càng thấy quen, anh không khỏi nhíu mày, lên tiếng: "Hệ thống?"
Trái tim màu đen lặng lẽ xuất hiện sau lưng anh:【Sao vậy?】
Lục Diên: "Cơ thể này là của chính tôi à?"
Mặc dù người anh gầy xọp đi vì ung thư, hơn nữa đã lâu không soi gương nhưng khuôn mặt trong gương kia rõ ràng là khuôn mặt của anh trước khi bị bệnh.
Hệ thống hỏi ngược lại:【Chẳng lẽ anh muốn dùng cơ thể của người khác?】
Lục Diên thầm nghĩ nếu bị dao đâm như vậy, chẳng bằng dùng cơ thể người khác còn hơn: "Cho tôi một lời giải thích."
Hệ thống không nói nhiều:【Để thuận tiện, mọi nhân vật mà anh xuyên vào sau này đều tên là Lục Diên, cơ thể cũng sẽ đổi thành của chính anh, với điều kiện tiên quyết là anh có thể sống sót đến cửa ải tiếp theo.】
Lục Diên dựa lưng vào bồn rửa mặt, rút khắn ra lau nước trên mắt, anh vừa chết một lần nhưng vẫn còn tâm trạng bật cười: "Sao mày biết tao không sống được đến cửa ải tiếp theo?"
Hệ thống thờ ơ:【Tôi cần phải nhắc nhở anh, ký chủ số 603, anh đã dùng một lần sống lại, còn hai lần nữa, nếu như thất bại anh sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn.】
Số hiệu của Lục Diên là 603.
Ý nghĩa của nó là trước anh đã có 602 kẻ xui xẻ chết trong trò chơi.
Lục Diên không thèm để ý, vì dù sao anh vốn là người phải chết, chết trong trò chơi hay chết trong bệnh viện cũng không khác nhau mấy. Hơn nữa, ván đầu tiên trong trò chơi cũng không phải không thu hoạch được gì, ít nhất anh cũng biết được vài thông tin quan trọng.
Một, giá trị vũ lực của Dụ Trạch Xuyên có thể một đánh hai.
Hai, Tưởng Bác Vân xuất hiện chẳng những không có cách nào giúp đỡ mình mà còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cảm xúc của Dụ Trạch Xuyên.
Ba, Dụ Trạch Xuyên có thể nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Hả? Nói chuyện?
Nghĩ đến đây, Lục Diên không khỏi chau mày. Anh đảo mắt quanh phòng một vòng, cuối cùng dừng trên chiếc điện thoại đang nằm in trên bàn trà.
Điện thoại vừa được sạc đầy pin, rõ ràng không có ứng dụng nào đang chạy vậy mà lượng pin lại đang giảm dần với một tốc độ hết sức khó hiểu, vượt xa mức pin tiêu thụ khi chờ.
Thông qua thông tin do hệ thống truyền vào, Lục Diên biết được chiếc điện thoại này chính là phần thưởng mà nguyên chủ đã may mắn rút được trong trò rút thưởng trên Weibo, sang ngày hôm sau nó đã được gửi đến nhà qua bưu điện.
Không ai có thể từ chối một chiếc điện thoại có nhãn hiệu nổi tiếng hơn 10.000 tệ, ít nhất có nguyên chủ không thể.
Lục Diên đi đến bên cạnh bàn trà cầm điện thoại lên, ước lượng sức nặng của chiếc điện thoại có tiếng là được thiết kế siêu mỏng này, mơ hồ đoán được điều gì.
"Điện thoại bị nghe trộm."
Lúc anh nói mấy lời này chỉ khẽ mấp máy môi, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Hệ thống nghe vậy thì khá kinh ngạc, lập tức cười nhẹ một tiếng:【Anh thông minh hơn đám ngu xuẩn trước kia nhiều.】
【Có lẽ anh thật sự sống được đến cửa ải tiếp theo, ai biết được.】
Trong đầu Lục Diên đã có kế hoạch, anh cụp mắt nhìn xuống màn hình điện thoại, chỉ thấy WeChat bật ra hai tin nhắn thoại, người gửi là Tưởng Bác Vân.
【A Diên, anh gần đến dưới nhà em rồi, sao rồi, em còn đau bụng không?】
【Anh thấy nơi này có vẻ sắp bị giải tỏa thì phải, ồn ào quá, anh có một căn hộ gần công khu Chinh phục Tình yêu, hai ngày nữa em chuyển vào đó đi.】
Giống như đúc, giọng điệu cũng giống hệt.
Lục Diên khẽ lắc đầu, thầm nghĩ tên phế vật vô dụng kia tốt nhất đừng có đến, anh lướt nhanh trên màn hình, gõ ra một hàng chữ:【Bụng tôi không bị đau, anh đừng tới đây.】
Nói xong anh sợ chưa đủ, không đuổi được tên cặn bã Tưởng Bác Vân quay đầu bèn gửi thêm một tin nữa.
【Cút, đồ ngu xuẩn thối tha!】
Làm xong hết, Lục Diên vứt điện thoại sang bên cạnh, anh lại gần cửa sổ, chỉ thấy bóng người tối đen kia vẫn đứng ở đầu ngõ, điếu thuốc giữa mấy ngón tay đã cháy được hơn nửa.
Lục Diên cố tình nhìn chằm chằm lộ liễu, mà Dụ Trạch Xuyên hiển nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt cực kỳ nóng rực kia, hắn ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía tầng tám.
Ánh mắt bọn họ va vào nhau giữa không khí, mối nguy trong đêm tối lẳng lặng chảy xuôi.
Dụ Trạch Xuyên nheo mắt nguy hiểm, dập tắt điếu thuốc đang hút dở trong tay, hắn đứng thẳng người lên, suy nghĩ xem liệu bây giờ có nên lên tầng giải quyết Lục Diên luôn không thì thấy đối phương đột nhiên kéo rèm cửa vào, ngăn chặn mọi ánh nhìn nhòm ngó.
Lục Diên không thích cảm giác ngồi chờ chết, anh kéo rèm cửa lại, sau đó cầm một chiếc ô đi xuống tầng, quyết định chủ động xuất kích. Dù cho cảnh này rơi vào mắt Dụ Trạch Xuyên chẳng khác nào con môi đáng thương tự chui đầu vào lưới.
Mùa Thu luôn mưa dầm liên miên, từng giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống người tựa như con quái vật nuốt chửng lấy nhiệt độ còn sót lại. Lục Diên cầm một chiếc ô màu đen đi xuống, cuối cùng dừng lại trước mặt người đàn ông ướt đẫm cả người:
"Muốn lên nhà tôi tránh mưa không?"
Tay anh thon dài mảnh khảnh, lúc nắm lấy cán ô màu đen còn có thể thấy lờ mờ những đường gân xinh đẹp trên mu bàn tay, hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Dụ Trạch Xuyên khẽ ngước lên, ánh mắt như con rắn độc luồn theo bàn tay đẹp đẽ đó chui vào trong ô, sau đó nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú gầy gò, đối phương cúi đầu mỉm cười yếu ớt, rung động lòng người.
Quả thật có vốn liếng để quyến rũ Tưởng Bác Vân.
Dụ Trạch Xuyên bình tĩnh bỏ mũ ra, khuôn mặt bị mưa làm ướt nhẹp hoàn toàn lộ rõ, sống mũi hắn cao thẳng, làn da tái nhợt, vẻ xinh đẹp mang theo cảm giác âm u nguy hiểm, nhưng vết sẹo ở thái dương lại phá hỏng vẻ đẹp ấy, khiến hắn trông như một kẻ lưu vong.
"Cậu chắc không?"
Không có bất kỳ một người nào có IQ bình thường lại mời một người đàn ông xa lạ vào nhà trong một đêm mưa nguy hiểm thế này, nhất là khi toàn thân người đàn ông đó lại toát ra cảm giác âm u đáng sợ. Vừa rồi còn có hai người qua đường nhìn thấy Dụ Trạch Xuyên đều bị dọa đến mức bỏ chạy.
Lục Diên chỉ cười, anh giả vờ không nhận ra Dụ Trạch Xuyên vì dù sao đối phương bây giờ trông thật sự rất khác. Anh khẽ nghiêng chiếc ô đen, che cho đầu Dụ Trạch Xuyên khỏi bị ướt thêm: "Đi thôi, nhà tôi ở ngay phía trước, cứ tiếp tục dầm mưa thế này thì anh sẽ bị cảm đấy."
Sự quan tâm xa lạ, Dụ Trạch Xuyên đã quên mất bao lâu rồi hắn không cảm nhận được ý tốt đến từ người khác thế này. Trong nhà tù chỉ có máu me, ức hϊếp, chửi bới, đánh nhau. Hắn hoàn hồn, lặng lẽ nắm chặt con dao trong tay áo, hạ giọng đáp một chữ:
"Được."
Dụ Trạch Xuyên vốn có ý định gϊếŧ Lục Diên, giờ đối phương lại tự chui đầu vào lưới nên hắn không có lý do gì để từ chối.
Nhân tình của Tưởng Bác Vân còn ngu xuẩn hơn cả hắn nghĩ.
Cứ thế Lục Diên đã đưa "Kẻ gϊếŧ người" trước mặt này về nhà. Anh dẫn Dụ Trạch Xuyên lên tầng, đẩy cửa căn hộ ra, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách lan tỏa dịu dàng, ấm áp hơn nhiều so với màn đêm lạnh lẽo ngoài kia, khiến người ta bất giác thả lỏng thần kinh.
"Trong nhà hơi bừa bộn, đừng để ý."
Lục Diên tiện tay để cái ô trên kệ để giày, quay người lại nhìn Dụ Trạch Xuyên: "Người anh ướt hết rồi, để tôi tìm cái khăn cho anh lau nhé."
Nói xong Lục Diên đi vào phòng tắm, lấy một cái khăn trắng mới tinh từ trong ngăn kéo ra, đồng thời tự hỏi xem tiếp theo nên làm gì, hoàn toàn không chú ý đến cái bóng màu đen phía sau chẳng biết từ khi nào đã tới sau lưng mình, hơi ẩm suýt nữa nhấn chìm người anh.
"Hình như chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi thì phải."
Một giọng nói lạnh lùng khàn khàn vang bên tai làm da đầu tên dại.
Lục Diên khựng lại, nhìn thấy ánh mắt đầy ác ý của Dụ Trạch Xuyên qua gương, thầm nghĩ đương nhiên là từng gặp rồi, vừa nãy anh mới gϊếŧ tôi ở đây này: "Thế à, nhưng trí nhớ của tôi không tốt lắm, có khi gặp rồi lại quên mất."
"Tôi là Lục Diên, anh cứ gọi thẳng tên tôi là được."
Dụ Trạch Xuyên lại hỏi: "Cậu ở một mình à?"
Lục Diên "Ừ" một tiếng.
Dụ Trạch Xuyên đứng sau lưng Lục Diên, nhìn chằm chằm vào tấm gương, thấy khuôn mặt đã bị hủy hoại của mình thì bỗng cười thở dài: "Đáng tiếc thật, khuôn mặt của cậu Lục xinh đẹp nhường này làm tôi cứ tưởng cậu có người yêu rồi chứ."
Thân hình rắn chắc của hắn áp sát vào lưng Lục Diên, một con dao găm từ trong tay áo lặng lẽ trượt xuống lòng bàn tay, lưỡi dao lưỡng lự, suy nghĩ xem nên đâm vào cơ thể theo tư thế nào một cách gọn gàng mà lại đau đớn nhất.
Tuy nhiên, Lục Diên lại đột nhien quay đầu lại nhìn Dụ Trạch Xuyên, mái tóc của anh khẽ lướt qua chóp mũi người kia, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau: "Thật à?"
Đốm lửa ở sâu trong thâm tâm Dụ Trạch Xuyên lặng lẽ bùng cháy, ngọn lửa mang tên thù hận ấy dường như có thể thiêu rụi tất cả mọi thứ trên thế gian, khiến cho cả người hắn trông diễm lệ đến kinh ngạc.
Lục Diên mỉm cười nhìn chăm chú vào Dụ Trạch Xuyên, đôi mắt anh trong trẻo, phản chiếu rõ ràng dáng vẻ người đàn ông trước mặt, thuần khiết không nhuốm tạp chất: "Nhưng tôi thấy anh còn đẹp hơn."
Mũi dao dừng lại.
Ngoài trời mưa như trút nước.