Đừng Ép Tôi Động Tâm

Chương 29

Đợi đến khi cửa đóng lại, Hứa Kim Kim mới chợt nhận ra chuyện gì đó, cô dùng tay bứt tóc, tức giận nói: "Sao mình không nói ra? Tôi là người con gái không ghét anh, cũng không sợ anh."

Cô cảm thấy như chính mình đã bỏ qua một cơ hội tuyệt vời nào đó.

Cô đứng đó một lúc, sau đó chạm vào mép giường rồi ngồi xuống.

Nghĩ đến những ngày cô bị cậu mợ nhốt lại sau khi bị mù, lúc đó cô mới mất đi thị lực, chưa thích nghi được với cuộc sống trong bóng tối.

Họ ép cô kết hôn với Lục Yến, khi cô từ chối, họ nhốt cô trong một căn phòng nhỏ dưới tầng hầm.

Trong môi trường chật chội ẩm ướt, nỗi sợ cộng với nỗi sợ bóng tối vì không thể nhìn thấy của cô cứ như vậy mà nhân lên.

Cô nhắm mắt giá như có thể tìm được người quản lý tài chính thì có lẽ cô sẽ thoát khỏi những khó khăn này.

Lục Yến trở về phòng bên cạnh, anh cởi cúc áo sơ mi, ngồi trên ghế sofa gỗ lấy điện thoại di động ra.

Nhìn thấy trên màn hình xuất hiện mấy dòng tin nhắn, anh mím môi dưới, giơ ngón tay lên không trung, ngón tay còn chưa kịp rơi xuống, một tiếng rung "xèo xèo" đã vang lên.

Khi nhìn thấy cái tên "Tống Thành" trên màn hình, ngón tay anh nhấn nút kết nối.

"Alo, Lục tổng là tôi."

Giọng nói trong ống nghe rất nghiêm túc, Lục Yến nhướng mi, tay còn lại thản nhiên đặt lên tay vịn ghế sofa, lười biếng mở miệng: "Tống tổng tìm tôi có chuyện gì?"

Đầu bên kia ống nghe càng tha thiết hơn: "Lục tổng, điều tôi muốn nói là đối với Kim Kim, tôi nhất định sẽ hợp tác toàn diện với cậu, tôi sẽ giúp cậu bắt cô ấy..."

"Ông, bắt cô ấy?"

Khóe miệng Lục Yến cong lên, rõ ràng là cười, nhưng ánh mắt lại nặng nề đến đáng sợ.

Cho dù cách cái điện thoại, nhưng Tống Thành vẫn có cảm giác áp bức, ông ta nuốt khan, lắp bắp nói: "Không không không, ý tôi là, với tư cách là cậu, tôi muốn quan tâm đến con bé, sợ con bé sẽ bỏ lỡ một người đàn ông tốt như Lục tổng."

Lục Yến cười lạnh: "Ông đúng là một người cậu tốt."

Giọng điệu mỉa mai rõ ràng khiến Tống Thành nghẹn ngào, nhưng ông ta vốn mặt dày, vì thế thở dài bất đắc dĩ nói: "Ai nói tôi là cậu ruột của Kim Kim, con bé cũng là cháu gái ruột của tôi, dù xương có gãy thì gân vẫn còn dính."

Ông ta cố nhấn mạnh từ "ruột", nghĩ muốn lôi kéo làm quen để mở đường cho những gì ông ta muốn sau này.

"Nói đi, chuyện gì?"

Giọng nói trong ống nghe của Lục Yến lạnh lùng rõ ràng là thiếu kiên nhẫn, Tống Thành chỉ biết cười gượng nói: "Tôi muốn đàm phán với Lục tổng về chuyện hợp tác lúc trước, ngày mai khi nào cậu rảnh, chúng ta có thể nói chuyện."

Ông ta dừng lại bổ sung một câu: "Nhân tiện bàn lại chuyện của cậu và Kim Kim."

Sau một hồi im lặng, đầu bên kia ống nghe lạnh lùng trả lời hai chữ: "Tối mai."

Tống Thành nghe vậy, lập tức vui vẻ đứng dậy khỏi ghế: "Được được, vậy tối mai…"

Ông ta còn chưa kịp nói xong đối phương đã cúp điện thoại.

Tống Thành không để ý, ông ta chỉ muốn hợp tác với Lục Yến, nếu có thể trèo lên cây đại thụ Lục Yến này, số tiền lấy được từ chị gái và anh rể sẽ càng tăng thêm mà thôi.

Ông ta vui vẻ nhấc điện thoại đặt phòng riêng VIP ở khách sạn Thiên Hương, là một trong những khách sạn nổi tiếng nhất ở Ngọc Thành.

Càng đến gần ngày kỷ niệm của trường, Hứa Kim Kim ngày càng bận rộn, những học sinh được chọn vào xướng ca lần này đều là học sinh năm hai và cuối cấp trung học, bình thường họ rất bận rộn với việc học nên cần tìm thời gian để luyện tập.

Và thời điểm duy nhất các em có thể ra ngoài là sau bữa trưa và sau giờ học buổi chiều.

Buổi chiều, Hứa Kim Kim phải tập múa cho các cô gái nên đã sắp xếp thời gian tập hợp xướng vào buổi chiều.

Luyện tập ước chừng một giờ, cũng gần đến giờ học buổi chiều, Hứa Kim Kim đối mặt với học sinh, đóng nắp đàn lại cong môi cười nói: "Cảm ơn các em đã vất vả, hôm nay luyện tập đã kết thúc, buổi tập tiếp theo chờ thông báo của giáo viên."

Kỉ Hoài ngồi ở hàng cuối cùng, ánh mắt cậu dừng lại phía trước phòng học, nơi Hứa Kim Kim đang cầm một cây gậy mù đứng lên từ đàn piano.

Ánh nắng buổi chiều vừa vặn chiếu vào từ cửa sổ, chiếu vào Hứa Kim Kim.

Khóe môi cô cong lên, bên má có hình quả lê hõm hiện ra rồi biến mất.

"Không biết tại sao cô giáo này lại bị mù, lần nào đến tập cũng thấy cô mỉm cười, không biết cô sống thế nào nếu không nhìn thấy."

"Thật sự rất khó khăn, hãy tưởng tượng xem người mù không nhìn thấy gì sẽ như thế nào. Điều này quá đáng sợ."

"…"

Giọng nói bên tai khiến Kỉ Hoài lần nữa nhìn thẳng về phía trước.

Hứa Kim Kim đang định cầm cây mù trong tay quay người lại, cô rít lên, cau mày xoa xoa cánh tay còn lại của mình.

Cậu mơ hồ nghe thấy: "Sao lại đυ.ng vào nữa? Đau quá."

Kỉ Hoài yên lặng nhìn đi chỗ khác, cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi, theo các bạn cùng lớp ra khỏi phòng học nhạc.

Trước khi xuống lầu, cậu vào nhà vệ sinh, sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu bước xuống cầu thang để quay lại lớp học, khi đi đến góc hành lang, đột nhiên có vài người xuất hiện chặn đường cậu.

Cậu ngước mắt lên, khi nhìn rõ những khuôn mặt này, sau đó cau mày, bước sang bên kia mà không nói gì.

Nhưng vừa bước sang bên kia, có người đã duỗi một chân trước mặt cậu.

"Kỉ Hoài, tôi thiếu tiền, khi nào cậu mới trả lại cho tôi?"

Kỉ Hoài ngước mắt lên, sắc mặt lạnh lùng trả lời: "Tôi không nợ tiền anh."

"Ai mà không biết ba cậu là một kẻ tham ô và thích trộm đồ? Học gì không học, lại học ông ta trở thành một tên trộm, mau trả tiền cho tôi."

"Đúng, mau trả tiền cho anh Dương đi."

"Nhanh lên."

Mọi người vây quanh Kỉ Hoài.

Những lời này như một con dao đâm vào ngực Kỉ Hoài, cậu mím môi, nắm chặt nắm đấm, đang định nói một giọng nói phía sau cắt ngang.

"Sao lại là các cậu? Các cậu học lớp nào? Này, phòng giáo vụ đâu? Ở đây có mấy cậu học sinh đang bắt nạt một học sinh khác, ở lầu hai của tòa nhà giảng dạy."

Hứa Kim Kim nắm chặt di động hướng về phía cầu thang.

Những người xung quanh Kỉ Hoài nghe vậy, sắc mặt thay đổi, lập tức bỏ chạy.

Còn Kỉ Hoài bị bỏ lại đứng đó một mình.

Hứa Kim Kim cầm cây gậy mù bước xuống cầu thang.

Kỉ Hoài thấy người ngày càng gần mình, cậu xoay người rời đi không nói một lời.

"Chờ đã."

Kỉ Hoài dừng lại quay người, nhìn Hứa Kim Kim đang đi tới trước mặt mình.

Hứa Kim Kim bước xuống bậc thang cuối cùng, cô đối mặt với Kỉ Hoài, nói: "Kỉ Hoài, cậu còn ở đó không? Tôi muốn nói chuyện với cậu."

Kỉ Hoài nhìn mặt cô, lạnh lùng trả lời: "Tôi không liên lạc với ông ta, cô tìm tôi cũng vô dụng."

"Tôi không muốn nói chuyện này với cậu."

Nghe vậy, Kỉ Hoài sửng sốt theo bản năng hỏi: "Vậy cô muốn nói gì?"

Hứa Kim Kim lắc cây gậy mù vào trong tay cân nhắc nói: "Có cần giúp đỡ không? Mấy người đó luôn bắt nạt cậu phải không? Muốn tôi đưa cậu đến gặp giáo viên chủ nhiệm…"

"Không cần, không ai bắt nạt tôi."

Kỉ Hoài ngắt lời cô.