Đừng Ép Tôi Động Tâm

Chương 26

Hứa Kim Kim đến trường, vừa được thưởng thức hương vị của món bánh trứng cua vừa là tài năng của tiệm Hòa Ký nữa.

Hương vị chân thực hơn những gì cô đã ăn ở Đế đô.

Thậm chí còn không tốn tiền.

Với nụ cười trong mắt, cô bước vào lớp dạy nhạc với cây gậy mù.

Hôm nay là buổi tập xướng đầu tiên, cô đến bên đàn piano, đối mặt với các học sinh đã ngồi sẵn trong phòng cong môi: "Hôm nay là buổi tập đầu tiên của chúng ta. Chúng ta thử một bài trước nhé."

Kỉ Hoài, người ngồi ở hàng cuối cùng, ánh mắt nhìn cô như quả lê xoáy tròn, cậu bực bội quay mặt đi, úp mặt vào bàn.

Bên tai vang lên những lời thì thầm yếu ớt: "Cô giáo dạy nhạc này xinh thật, nhưng một người mù có thể dạy tốt sao?"

Lời vừa rơi xuống, những nốt nhạc đẹp đẽ mượt mà tuôn ra trong phòng học như những hạt mưa.

Ánh mắt Kỉ Hoài dừng lại trên tấm lưng mảnh khảnh cách đó không xa.

Cậu mím môi cúi đầu, bên tai vang lên một giọng nói khàn khàn.

"Kỉ Hoài, ba tới gặp con sau."

Cậu đút tay vào túi, nắm chặt xấp tiền giấy trong tay.

——

Buổi chiều sáu giờ, đã đến giờ tan sở, Hứa Kim Kim đang chuẩn bị về nhà, cô nghĩ thời gian "hai tháng" còn ít, cô vẫn nên chủ động.

Cô quay mặt về hướng đối diện với bàn làm việc của mình, bên tai có tiếng sột soạt như thể đang sắp xếp thứ gì đó.

Cô "khụ khụ" nói: "Thầy Yến, thầy có muốn về nhà cùng nhau không?"

Ánh mắt Lục Yến luôn nhìn về phía đối diện, anh đặt cuốn sách trên tay xuống: "Được."

Nghe được chữ "Được", Hứa Kim Kim nhấp khóe môi, hỏi: "Không bằng chúng ta đi ăn tối đi?"

Lục Yến nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, anh định trả lời thì bị cắt ngang.

"Ăn tối sao? Thêm một người đi, Kim Kim cô thấy có tiện không?"

Giọng nói của Điền Điềm vang lên bên tai Hứa Kim Kim, họ đều là đồng nghiệp, cho dù không tiện, cô cũng không thể nói ra.

Cho nên cô đành nói: "Không sao."

Ánh mắt Điền Điềm lướt qua đỉnh đầu Hứa Kim Kim, nhìn người đàn ông đối diện cô.

Ngoại hình và khí chất của anh hoàn toàn là mẫu người lý tưởng của cô ấy.

Các đường nét trên khuôn mặt sâu sắc rõ ràng, đặc biệt là đôi mắt phượng dài dưới ống kính, thực sự rất quyến rũ.

Đường cong trên môi của người đàn ông vẫn giữ được sự ấm áp, không làm suy giảm được đường nét hơi sắc sảo của anh.

Theo quan sát của cô ấy, khi nói chuyện với Hứa Kim Kim, anh có vẻ là người rất dịu dàng.

Cô ấy hỏi Hứa Kim Kim một cách tế nhị, cô nói anh có tính cách hiền lành và tốt bụng.

Cho nên cô ấy mỉm cười với anh, hỏi: "Thầy Yến, thầy có để tâm khi đi ăn cùng một người nữa không?"

Lục Yến nhướng mi, lạnh lùng đáp: "Để tâm."

Điền Điềm: "…"

Mặt Điền Điềm đỏ bừng, cô ấy không nói nên lời.

Đối với câu nói này, cô ấy không có cách nào chấp nhận.

Sau khi Hứa Kim Kim nghe được câu này, cô không nghĩ lời như vậy lại đến từ người hàng xóm ôn hòa của cô.

Căn phòng im lặng, sự bối rối lan tỏa khắp nơi.

Cô đành cắn răng nói ra để bớt xấu hổ: "Điền Điềm, anh ấy nói đùa thôi."

Điền Điềm chậm rãi cười bước xuống bậc thang: "Thầy Yến thật biết nói đùa."

Lục Yến cụp mắt, ngón tay anh ngẫu nhiên di chuyển đến chiếc vòng tay gỗ trên cổ tay nhưng không nói gì.

Điền Điềm quay đầu lại, thấy quai hàm sắc bén của anh, cô ấy cảm giác có một cỗ áp lực đè nặng lên mình, cô ấy mím môi dưới.

Không hiểu sao cô ấy cảm thấy người đàn ông này tựa hồ như không có nửa điểm quan hệ.

Hứa Kim Kim quay mặt về phía đối diện, ngập ngừng hỏi: "Nếu tiện thì ba người chúng ta cùng nhau ăn tối nhé?"

Hàng xóm của cô hôm nay có vẻ không vui lắm.

Lục Yến ngước mắt nhìn cô: "Tiện."

Giọng nói của anh vẫn ôn hòa như xưa, Hứa Kim Kim yên tâm, xem ra vừa rồi chắc anh đang nói đùa.

"Muốn đi ăn tối sao? Tính thêm tôi đi."

Giọng nói của Trần Phong truyền đến từ phía sau.

Sắc mặt Hứa Kim Kim nhất thời cứng đờ, trong đầu cô phàn nàn, như thế nào lại phá hỏng kế hoạch theo đuổi ai đó của cô.

Lục Yến liếc nhìn Điền Điềm và Trần Phong, nheo mắt lại.

Hai bóng đèn này thực sự quá sáng.

Khi Điền Điềm và Trần Phong nhìn vào mắt Lục Yến, họ vô thức cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng.



Bốn người họ đến một nhà hàng tư nhân gần trường học.

Trong nhà hàng không có phòng riêng, diện tích không lớn nhưng được quản lý gọn gàng, tinh xảo, không gian trang nhã.

Đó là trận đấu cúp châu Âu, trong số những người đến ăn có một số người hâm mộ, thậm chí ông chủ còn chu đáo lắp đặt một chiếc TV LCD trên bức tường ngay trước cửa nhà hàng.

Lúc này đã là sau bữa tối, trong cửa hàng cũng không còn nhiều người, bốn người họ chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Trần Phong là một người hâm mộ nên anh ấy chọn một vị trí có thể xem TV.

Họ gọi vài món đặc sắc, không có nhiều người nên đồ ăn được phục vụ rất nhanh.

Hứa Kim Kim ngồi cạnh Lục Yến, cô quay lưng về phía TV.

Cô giơ tay định tìm đũa nhưng chưa kịp chạm tới bàn, đôi đũa đã được đưa vào tay cô.

Lục Yến đặt đĩa và các món ăn lên bàn trước mặt Hứa Kim Kim: "Bên trái là sườn heo hấp, bên phải là vịt nước sốt."

Giọng nói dịu dàng truyền vào tai Hứa Kim Kim, cô cúi người nhìn qua nơi phát ra giọng nói: "Cảm ơn."

Thật trùng hợp, đây chính là món cô thích.

Người hàng xóm của cô quá chu đáo rồi, anh xứng đáng là người cô muốn "kết hôn".

Trần Phong rút tay đang cầm đũa lại, anh ấy ão não, lại chậm một bước rồi.

Điền Điềm bên cạnh chậm rãi rời tầm mắt từ Hứa Kim Kim sang Lục Yến bên cạnh.

Lục Yến cụp mắt, không nhanh không chậm dùng đũa gấp thức ăn.

Ánh sáng ấm áp trong nhà hàng chiếu lên khuôn mặt anh một tia sáng dịu nhẹ, đôi lông mày dường như rất dịu dàng.

Tạo cho Điền Điềm tưởng rằng anh là người có tính tình tốt, cô ấy lắc lắc chiếc đũa trong tay hỏi: "Thầy Yến, thầy có bạn gái chưa?"

Lục Yến nghe vậy quay đầu liếc nhìn Hứa Kim Kim: "Kim Kim tôi có không?"

Hứa Kim Kim đang cầm đũa sửng sốt, cô không hiểu tại sao anh lại yêu cầu cô trả lời câu hỏi này.

"Anh ấy không có bạn gái."

Hứa Kim Kim thành thật trả lời.

Điền Điềm nghe vậy, ánh mắt cô ấy nhìn theo ánh mắt của Lục Yến, cuối cùng dừng trên mặt Hứa Kim Kim.

Trong mắt cô ấy hiện lên nghi ngờ, nhưng sự chú ý của cô ấy lập tức bị câu nói "Anh ấy không có bạn gái" thu hút, cô ấy lặng lẽ nhìn Lục Yến ngồi đối diện mình.

Khóe mắt anh hơi nhếch lên nở nụ cười nhàn nhạt, Điền Điềm cảm thấy tim đập thình thịch, nuốt khan hỏi: "Thầy Yến, thầy thích mẫu con gái thế nào?"

Người hỏi có tâm, người nghe cũng có tâm.

Hứa Kim Kim cầm đũa dừng lại, cô vểnh tai lên.

Đúng vậy, anh thích mẫu con gái thế nào?Lục Yên chậm rãi tựa lưng vào ghế, nhưng ánh mắt anh lại dán chặt vào Hứa Kim Kim, một lúc sau mới nói: "Tôi thích…"