“Thần ẩn náu trong nhà.”
“……”
Văn chương của Megan không tốt lắm, không biết lời này của Tư Hoài là nói bừa, nghe rất đối xứng với mấy câu danh ngôn trước đó, cô còn tưởng rằng thật sự có câu như vậy, tin tưởng không nghi ngờ.
Một ít đại sư phong thủy ở Cảng Thành cũng làm ở nhà, nhưng bọn họ đều mở phòng làm việc, không có mở đạo quan.
Cho nên lúc cô biết Tư Hoài là quan chủ của Đạo Thiên Quan thì tưởng giống với mấy đại quan lớn nổi danh lừng lẫy như Bạch Vân Quan ở Thương Dương, không ngờ lại là đạo quan nhỏ.
Megan vội vàng phụ họa: “Đúng đúng đúng, thần ẩn náu trong nhà.”
“Ngài nói quá có đạo lý.”
Phí Tú Tú: “……”
Thật biết lừa.
Sau khi ngồi xuống Megan phát hiện trên bàn không biết đã bày lên trà nóng khi nào, không nhiều không ít, vừa đủ ba ly.
Trong lòng cô cả kinh, càng thêm tôn kính đạo quan ẩn cùng Tư Hoài hơn.
Cẩn thận ngẫm lại, vừa rồi hình như là do lá bùa bình an kia cứu cô một mạng.
Megan vội vàng hỏi: “Tư đạo trưởng, tôi có thể mua một ít bùa bình an không?”
Bùa bình an trong phòng có rất nhiều, Tư Hoài gật đầu: “Tôi đi lấy cho chị.”
Megan thụ sủng nhược kinh, lập tức chuyển cho Tư Hoài một trăm vạn.
“Tư đạo trưởng, bùa bình an cũng là năm vạn một lá sao?”
Thấy thông báo chuyển khoản trên di động, Tư Hoài đã tê rần: “Một trăm một lá.”
Megan sửng sốt: “Một trăm vạn một lá sao?”
“Ngài vậy mà lấy bùa bình an làm đồ tặng, thật sự quá hào phóng.”
“Vậy thì cho tôi thêm năm lá.”
Nói xong lại chuyển thêm 500 vạn.
Âm thanh nhắc nhở dễ nghe của di động lại vang lên, Tư Hoài lâng lâng mà đứng dậy, nói với cô: “Chờ một lát.”
Đi vào phòng, Tư Hoài dùng nước rửa tay riêng rửa sạch tay, thay đổi bút lông mới, mở hộp chu sa mới.
Cậu nín thở ngưng thần, chậm rãi giơ tay, nghiêm túc mà vẽ năm lá bùa bình an cho phú bà.
Không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, đường cong bùa chú mượt mà rõ ràng, liền mạch lưu loát.
Bùa bình an trị giá 500 vạn đã được vẽ xong.
Tư Hoài thuận tiện cầm theo mấy lá bùa làm đẹp, lúc đi ngang qua thư phòng thì gõ gõ cửa, hô: “Lục tiên sinh.”
Một lát sau, cửa thư phòng mở ra.
Lục Tu Chi nâng mí mắt lên, ánh mắt dừng ở trên gò má đỏ bừng của Tư Hoài.
Tư Hoài ngơ ngác nói: “Có phú bà tới.”
Lục Tu Chi: “Ừ?”
Âm khí mát lạnh của đối phương nghênh diện phất tới, đầu óc Tư Hoài thoáng rõ ràng hơn chút.
Thần sắc cậu nghiêm chỉnh, lời lẽ chính đáng nói: “Phú bà gặp quỷ, chúng ta phải đi giúp.”
“Vì dân trừ hại!”
Lục Tu Chi: “……”
Hai người cùng nhau xuống lầu, Tư Hoài trịnh trong đưa bùa bình an cho Megan.
Lúc đầu ngón tay Megan chạm vào bùa chú thì giống như có dòng nước ấm dọc theo ngón tay lan đến khắp người, thân thể ấm áp, tầm mắt cũng rõ ràng thêm vài phần.
Loại cảm giác thần kỳ này lúc cô cầm bùa trước đó chưa từng xảy ra.
Megan thật cẩn thận mà cầm bùa bình an, hỏi: “Tư đạo trưởng, kế tiếp nên làm cái gì?”
Tư Hoài: “Đi khách sạn.”
Phí Tú Tú nhéo đùi mình, đau đến mức khóe miệng nhếch lên.
Là sự thật, không phải ảo giác.
Chẳng lẽ là ảo giác thính giác sao?
Phí Tú Tú đi đến phía sau Tư Hoài, hạ giọng hỏi: “Tiểu Tư, không phải nên đưa Megan đến bệnh viện trước sao?”
Hiện tại Phí Tú Tú là một nhân viên của Đạo Thiên Quan, Tư Hoài vẫn rất vui vẻ khi nói chuyện với cô, giải thích: “Chị ấy không có việc gì, chỉ gặp quỷ thôi.”
“Giải quyết con quỷ kia là được.”
Bước chân Phí Tú Tú đột nhiên dừng lại, cô giữ chặt cánh tay Tư Hoài: “Quỷ?”
“Trên thế giới thật sự có quỷ sao?”
Gần đây cô mới bước vào hàng ngũ tin tưởng Đạo giáo, tạm thời miễn cưỡng tiếp nhận bùa chú cùng sự tồn tại của Đạo Thiên thiên tôn, lúc này vậy mà còn có quỷ tới?
Tư Hoài nghi hoặc: “Không phải dì tin vào bùa làm đẹp sao?”
Tại sao lại không tin quỷ tồn tại?
Phí Tú Tú hốt hoảng nói: “Dì cảm thấy bùa chú là một loại mà khoa học chưa hoàn toàn nghiên cứu ra, Tổ sư gia nói không chừng là người ngoài hành tinh cao đẳng gì đó.”
“……”
Không ngờ cô lại tin Đạo giáo một cách khoa học như vậy, Tư Hoài trầm mặc một lát: “…… Quỷ cũng có thể.”
Phí Tú Tú: “Quỷ không phải người chết biến thành sao.”
“Sống là người trái đất, chết là quỷ trái đất.”
Tư Hoài: “Vậy cũng xem quỷ thành một loại khoa học đi, dì dùng mắt thường có thể nhìn thấy tế bào sao?”
“Nhìn thấy được nơ-tron, hạt nhân, lượng tử không?”
Phí Tú Tú mờ mịt lắc đầu.
Tư Hoài tiếp tục nói: “Những thứ dì nhìn không thấy chính là khoa học, tương tự, quỷ cũng là khoa học.”
Này rất có lý?
Phí Tú Tú cẩn thận suy nghĩ, vẫn có chút đạo lý.
Sau khi nghe được nửa đoạn đối thoại thì Megan ngây thơ mờ mịt, cô vắt hết óc, nghĩ ra một câu tục ngữ: “Nghe quân tử nói chuyện bằng đọc mười năm sách.”
Lục Tu Chi nghe được hoàn chỉnh đối thoại : “……”
…………
Tiến vào khách sạn, mở cửa phòng ra, Megan nghĩ tới mà sợ, khẩn trương bắt lấy tay Phí Tú Tú.
Giày ở trước cửa lộn xộn, khăn lông trên tủ quần áo rũ một nữa xuống mặt đất, kem trang điểm trên bàn, hộp trang sức còn bị mở ra…… Tất cả đồ vật đều lộn xộn.
Sắc mặt Phí Tú Tú biến đổi, nói với Megan: “Căn phòng này đã bị con quỷ làm thành như vậy, may mắn cậu chạy trốn nhanh.”
Sợ sẽ làm ảnh hưởng đến phán đoán của Tư Hoài, Megan cười trừ, nói ra sự thật: “Vốn…… Vốn dĩ đã lộn xộn như vậy.”
Phí Tú Tú trầm mặc.
Tư Hoài đi dạo ở trong phòng một vòng, khắp nơi đều có âm khí nhè nhẹ, ngay cả toilet cũng có, nhưng cậu tìm không thấy ngọn nguồn.
Lục Tu Chi đi đến bên cạnh cậu, nghiêng đầu hỏi: “Nhìn ra cái gì?”
Tư Hoài vặn một lọ nước khoáng ra, cảm khái nói: “Phòng tổng thống thật lớn.”
Lục Tu Chi: “…… Còn có gì nữa?”
Tư Hoài suy nghĩ, thử hỏi: “Có một con quỷ?”
Lục Tu Chi: “Cụ thể là cái gì?”
Tư Hoài lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Không biết.”
Xem âm khí không thể phân biệt được quỷ gì, chỉ có thể cảm nhận được có lệ quỷ.
Cậu ngửa đầu nhin Lục Tu Chi, tò mò hỏi: “Anh có thể phân biệt được quỷ từ âm khí sao?”
Lục Tu Chi: “Không thể, nhưng manh mối ở trước mắt cậu.”
Tư Hoài cúi đầu, phía dưới mí mắt là chai nước khoáng mà cậu mới vừa uống.
Câu suy tư một lát, lại uống thêm một ngụm nước nữa.
“……”
Lục Tu Chi gập ngón trỏ gõ nhẹ lên hộp trang sức đang mở ở trên bàn, tiếp tục nhắc nhở: “Đây là cái gì?”
“Hộp trang sức.”
Lục Tu Chi: “…… Bên trong.”
Tư Hoài nheo mắt lại nhìn nhìn, tầng trên cùng của hộp trang sức có một cái tượng người làm bằng vàng, trên người có mấy ký hiệu được vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo, mặt mày rõ ràng, khóe miệng nở nụ cười, đôi tay ôm cái bụng tròn vo, thoạt nhìn vô củng đáng yêu.
Bên cạnh cậu bé vàng có mấy bộ quần áo nhỏ, ren, len sợi…… Thậm chí còn có mũ nhỏ.
Thoạt nhìn giống như chủ nhân thường xuyên thay quần áo cho nó, vô cùng yêu quý.
Tư Hoài hắng giọng, chém đinh chặt sắt mà nói: “Đây là vàng.”
Đầu ngón tay Lục Tu Chi dừng lại: “Cậu không biết đây là cái gì sao?”
Tư Hoài thử mà nói: “Là, là mô hình?”
Lục Tu Chi: “……”
Megan vốn tưởng rằng Lục Tu Chi là đồ đệ hoặc là sự đệ của Tư Hoài, nhưng thấy hai người một hỏi một đáp, rõ ràng hoàn toàn tương phản với suy đoán của mình.
Cô nhìn chằm chằm Lục Tu Chi một lát, cứ cảm thấy có chút quen mắt, thầm nghĩ chẳng lẽ đây là vị đại sư nào đã từng gặp mặt sao?
Megan tiến đến bên tai Phí Tú Tú nhỏ giọng hỏi: “Bọn họ là thầy trò sao?”
Phí Tú Tú: “Bọn họ là chồng chồng.”
Megan sửng sốt, Phí Tú Tú không có phủ nhận bọn họ là thầy trò, chỉ nói chồng chồng.
Còn…… còn là chồng chồng thầy trò?
“Như vậy ——” Megan vội vàng nuốt chữ tiếp thep trở về, sửa lời nói: “Đạo Thiên Quan đúng thật là không câu nệ tiểu tiết.”
Phí Tú Tú gật đầu: "Đạo Thiên Quan chúng tôi rất khoa học.”
“Hà tiểu thư.”
Lục Tu Chi ngước mắt nhìn về phía Megan, ba anh cùng ba Megan từng có vài lần lui tới hợp tác làm ăn.
Nghe thấy Lục Tu Chi gọi chính xác họ mình, trong lòng Megan cả kinh, rõ ràng cô nhớ mình không có nói tên tiếng Trung ra mà.
Không hổ là sư phụ kiêm bạn đời của Tư quan chủ, quá lợi hại.
Megan vội vàng đi qua.
Đầu ngón tay Lục Tu Chi nhẹ nhàng chỉ vào cậu bé vàng.
Megan hiểu ý anh, mở miệng nói: “Cái này tôi mua với bạn lúc đi Thái Lan hồi năm ngoái.”
“Nghe nói gọi là Kim Đồng tử, mua xong phải đưa nó về nhà xem như con mà nuôi.”
Nói xong cô cầm lấy một bộ quần áo nhỏ, trực tiếp tròng lên cậu bé vàng.
Nghe thấy lời này, Phí Tú Tú cũng tò mò thò qua nhìn: “Là nam hay nữ?”
“Ai da, còn có xăm mình này, thật thời thượng.”
Lục Tu Chi: “……”
Anh kéo ghế dựa ra, chậm rãi ngồi xuống.
Thấy ba người bắt đầu trang điểm đổi quần áo cho cậu bé vàng, Lục Tu Chi trầm mặc thật lâu, nhấp môi nói: “Kim Đồng tử còn gọi là Cổ Mạn Đồng.”
*Cổ Mạn Đồng có tên tiếng thái là kumathong .
Nói đến Cổ Mạn Đồng mọi người đều có chút ấn tượng.
Megan sợ tới mức tay run lên, người vàng nhỏ rơi vào hộp trang sức.
Bắt đầu từ hai năm trước du lịch Thái Lan rất được ưa chuộng, Thái Lan lại là quốc gia lớn về Phật giáo, có thể thấy được tượng Phật miếu thờ ở khắp nơi, người đi du lịch đều sẽ bái lạy ước nguyện, mua chút vật kỷ niệm trở về.
Cổ Mạn Đồng cũng là một loại vô cùng thịnh hành vào lúc đó, được chia thành thẻ Phật cùng tượng.
Khi mua về cần phải xem nó như con mà nuôi, cho đồ ăn, đồ uống, đồ chơi, còn phải thường xuyên nói chuyện với nó, không ít du khách đều cảm thấy chơi rất vui.
Sau đó có tin tức giải thích phương pháp chế tạo Cổ Mạn Đồng là đưa linh hồn hài đồng vào tượng Phật, cung cấp cho người nuôi dưỡng Cổ Mạn Đồng để mưu lợi cho chính người đó, thứ này đã gây ra sóng to gió lớn.
Lúc ấy Tư Hoài đang chuẩn bị thi đại học, không có chú ý cũng không rảnh chú ý tới tin tức này.
Phí Tú Tú có nghe nói qua một ít, vội vàng buông mũ nhỏ trong tay xuống.
Thấy mặt Tư Hoài đầy mộng bức, Lục Tu Chi không tiếng động mà thở dài, giải thích nói: “Cổ Mạn Đồng là đốt trẻ sơ sinh chết trong bụng mẹ thành tro vào thứ ba hoặc thứ bảy, sau đó hạ chú điếu hồn, phân chia thành âm và dương, âm dương của Cổ Mạn Đồng có liên hệ với tính cách của người nuôi nó……”
Megan vội vàng nói: “Tôi chưa từng làm chuyện xấu, cũng không có kêu nó giúp làm cái gì.”
“Tôi chỉ nghĩ mua một món đồ chơi, hiện tại không phải đều thịnh hành nuôi trẻ con sao, ở nhà tôi vẫn còn, bởi vì không tiện mang đi nên cũng chỉ mang theo cái này……”
Tư Hoài cúi đầu, cẩn thận đánh giá cậu bé vàng, bên trên đúng thật là có âm khí, nhưng không khác gì với âm khí trên quần áo lắm, căn bản nhìn không ra đây là ngọn nguồn.
Cậu nhỏ giọng hỏi Lục Tu Chi: “Tại sao âm khí của nó lại nhạt như vậy?”
Lục Tu Chi: “Bởi vì này vốn là thiên đồng, mang đến vận may cho chủ nhân.”
Megan thở phào nhẹ nhõm.
Lục Tu Chi liếc nhìn cô một cái: “Nhưng do cô mang bùa bình an về nên nó cảm nhận được nguy hiểm.”
“Trẻ con hay thay đổi, Cổ Mạn Đồng càng hay thay đổi hơn.”
Megan lại nghẹn một hơi.
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
Lục Tu Chi nhìn về phía Tư Hoài.
Tư Hoài có cảm giác như bị giáo viên hỏi bài, thử trả lời: “Dỗ dành?”