Tư Hoài gật đầu, nói với Tiểu Thanh: “Quá hung tàn.”
“Tao giữ cái bình linh hồn này, chúng ta nhanh chóng trở về.”
Tiểu Thanh ngoan ngoãn ngồi xổm dưới tàng cây.
Tư Hoài ôm bình linh hồn lớn đi vào phòng nghỉ.
Tay Trần Phúc Hồng run lên, mặt đầy kinh ngạc: “Này, đây là lấy ở chỗ nào?”
“Là một cậu bạn nhỏ nhặt được, tôi giúp cậu ấy nộp cho quốc gia.”
Trần Phúc Hồng khϊếp sợ, ông ta ở trạm khai quật nhiều ngày như vậy, sao lại chưa từng gặp được loại chuyện này?
Vừa rồi đám người Phương đạo trưởng nói về sự tích anh dũng của Tư Hoài trong mộ thất, lúc này Tư Hoài lại đột nhiên mang về một cái bình linh hồn hoàn hảo không tổn hao gì......
Trần Phúc Hồng nhịn không được cảm khái nói: “Gần đèn thì sáng, Tư quan chủ, người vô tư phóng khoáng giống như ngài dĩ nhiên cũng sẽ hấp dẫn người tương ứng đến.”
Tư Hoài yên lặng bổ sung thêm một câu ở trong lòng: Còn có quỷ.
Cậu buông bình linh hồn xuống, sách cũ tùy tay nhét vào trong túi cũng rớt ra.
Tư Hoài đưa sách cũ cho Trần Phúc Hồng: “Đúng rồi, cái này là đồ trên người lẩu cay.”
Trần Phúc Hồng vội vàng tiếp nhận: “Đợi chút nữa tôi sẽ giao cho đồng chí cảnh sát.”
Tư Hoài quét một vòng, bỗng nhiên phát hiện phòng nghỉ vắng vẻ.
Đám người Phương đạo trưởng không có ở đây.
“Mấy đạo trưởng khác đâu?”
“Bọn họ ở phía sau xem xét tình huống thân thể của Hồng Tử Di, ở phòng phía sau phòng nghỉ.”
Vừa dứt lời, phía sau vang lên tiếng ly thủy tinh vỡ.
Tư Hoài đi theo Trần Phúc Hồng qua, chỉ thấy trên mặt đất tràn đầy mảnh vỡ thủy tinh, tay Hồng Tử Di còn có chút run rẩy, cô ta khϊếp sợ nhìn Phương đạo trưởng: “Ông, sao ông lại giống với đạo sĩ ở trong mộng như vậy?”
Phương đạo trưởng: “……”
Ngũ quan Phương đạo trưởng đoan chính, chính khí mười phần, diện mạo rất dễ coi.
Hồng Tử Di nhìn chằm chằm ông ta, lẩm bẩm tự nói: “Mênh mang Phong Đô trung, linh bảo vô lượng quang……”
“Ông, tôi…… chẳng lẽ chúng ta có quan hệ gì sâu xa sao?”
Phương đạo trưởng: “…… Cô bị quỷ dọa đến hồn phách ly thể, tôi cùng các đồng môn đi vào cổ mộ đưa hồn phách cô trở về.”
Hồng Tử Di chậm rì rì nhớ tới cái người không có lỗ mũi trong lều heo, quỷ thắt cổ gặp được trong mộ thất.
Ý cười trên mặt cô ta cứng đờ: “Sao có thể có quỷ chứ.”
“Tôi chắc chắn còn đang nằm mơ, mộng trong mộng.”
Nói xong cô ta nằm lại trên giường, nhắm mắt đã ngủ.
Phương đạo trưởng trầm mặc một lát, nói với Trần Phúc Hồng: “Thầy Trần, ngài yên tâm, thân thể Hồng Tử Di không đáng lo ngại, hồn phách ổn định, nhưng thân thể có chút suy yếu. Trong khoảng thời gian này đừng để cho Hồng Tử Di tiến vào nơi âm tà như mộ thất là được.”
Tư Hoài chào hỏi với đám người Phương đạo trưởng rồi cùng Tiểu Thanh trở về nhà họ Lục.
Hôm nay lượng công việc có chút lớn, Trần Phúc Hồng vô cùng săn sóc cho Tư Hoài nghỉ phép hai ngày cuối tuần.
…………
Nhà họ Lục.
Còn chưa đi đến cửa sân Tư Hoài đã nhìn thấy trước bài vị của Tổ sư gia có hai bóng hình quen thuộc.
Người phụ nữ có mái tóc xoăn bồng bềnh quyến rũ bái Tổ sư gia, thanh âm theo tiếng gió truyền tới: “ Tổ sư gia Đạo Thiên, là con, Phí Tú Tú, đa tạ ngài mấy ngày nay……”
Thanh âm Phí Tú Tú càng ngày càng thấp, không biết nói cái gì sau đó, Tư Hoằng Nghiệp bên cạnh mở miệng nói: “Em cứ việc nói thẳng muốn trở nên càng trẻ càng xinh đẹp đi.”
Phí Tú Tú trừng ôngmột cái, tiếp tục bái: “Hy vọng Tổ sư gia ngài làm đôi mắt của người đàn ông nào đó to thêm một chút.”
“Con lớn lên đã đủ xinh đẹp, có vấn đề chính là ông ta, loại người không hiểu thưởng thức.”
Tư Hoằng Nghiệp: “…… cái anh thích không phải mặt em.”
Phí Tú Tú cười lạnh: “Vô nghĩa, em không phải chỉ có mặt đẹp.”
Tư Hoằng Nghiệp không còn lời gì để nói.
Phí Tú Tú còn muốn nói cái gì nữa thì nhìn thấy Tư Hoài ở cửa, vội vàng đi qua nói: “Tiểu Tư, Tổ sư gia của chúng ta quá linh, dì thật sự không có mọc mụn.”
Tư Hoài liếc nhìn Tư Hoằng Nghiệp, môi Tư Hoằng Nghiệp giật giật, một câu cũng không có nói ra.
Không nói gì tốt hơn cãi nhau, hiếm khi hai người bọn họ có thể bình tĩnh mà nhìn nhau.
Phí Tú Tú vén tóc, nói với Tư Hoài: “Con cứ tiếp tục bận đi, chúng ta không quấy rầy con.”
“Nếu có nghiên cứu phát minh ra bùa làm đẹp đó thì nhớ rõ đưa cho dì trước.”
Tư Hoài gật gật đầu, lập tức đi vào nhà họ Lục.
Lục Tu Chi ở trên sô pha xem báo chí, nghe thấy thanh âm cửa, mắt phượng khẽ nâng, sau khi nhìn thấy tay của Tư Hoài thì tầm mắt đột nhiên dừng lại.
Anh mím môi: “Tay cậu……”
Tư Hoài rũ mắt xuống, nhìn theo ánh mắt của Lục Tu Chi thì nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay mình.
Cái này là lúc còn nhỏ cậu đánh nhau mà có.
Sao đột nhiên lại hỏi cái này?
Thoạt nhìn rất có cảm giác an toàn?
Cậu suy tư một lát, gãi gãi vết sẹo ở cánh tay phải, nói với Lục Tu Chi: “Cái này là phần thưởng lúc còn nhỏ thấy việc nghĩa hăng hái làm.”
Lục Tu Chi khẽ nhíu mày.
Tư Hoài đi qua, lột một trái chuối ăn, mu bàn tay bỗng nhiên chợt lạnh.
Cậu quay đầu, không biết từ khi nào mà trên bàn trà có nhiều thêm một cái hòm thuốc.
Lục Tu Chi dùng tăm bông chấm Povidone, nhẹ nhàng bôi lên vết trầy da ở mu bàn tay cậu.
“Cái này thì sao?”
Tư Hoài không nhớ rõ, loại vết thương nhỏ này cậu hoàn toàn không có cảm giác.
“Có thể là lúc đánh lẩu cay tạo thành.”
Cậu ăn hai ba miếng đã hết trái chuối,nói lại chuyện trải qua hôm nay một lần.
Tiếng nói cậu trong trẻo, lúc kích động thì khó nén âm lượng, tuy biệt thự yên tĩnh chỉ có tiếng của một mình Tư Hoài nhưng lại làm người ta cảm thấy có chút náo nhiệt một cách khó hiểu.
Lục Tu Chi híp mắt, nghe âm thanh ríu rít bên tai, mặt mày dần dần nhu hòa xuống.
Khi nghe thấy chuyện tà giáo thì khóe miệng nhếch lên của anh mới thoáng cứng đờ: “Cậu vừa mới nói cái gì?”
“Chính là đòi tiền nói gần chỗ chúng ta có tà giáo, nghe nói thủ lĩnh tà giáo điên cuồng sát quỷ, còn dưỡng quỷ chuyên môn ăn quỷ, đồng loại tương tàn……”
Tư Hoài dừng một chút, hỏi: “Đòi Tiền nói nó nằm ở một cái biệt thự trong tiểu khu, khu Ninh An có bao nhiêu tiểu khu biệt thự thế?”
Ở tiểu khu biệt thự, sát quỷ vô số, còn dưỡng quỷ……
Lục Tu Chi nâng mí mắt lên, nhìn Tư Hoài phù hợp với tất cả yêu cầu, trầm mặc.
Tư Hoài cho rằng anh cũng không rõ mấy cái tiểu khu biệt thự nên không có truy vấn nữa.
Lục Tu Chi trầm mặc thật lâu sau mới hỏi: “Cậu một chút cũng không biết gì về tà giáo kia sao?”
Tư Hoài mờ mịt mà lắc đầu: “Anh biết không?”
Lục Tu Chi: “…… Tôi cũng không biết.”
Buổi tối.
Rửa mặt xong, Tư Hoài lên mạng tìm tòi về tiểu thu biệt thự ở khu Ninh An, phát hiện Giang Nam đại uyển mà cậu ở chính là một tiểu thu có tiếng tăm lừng lẫy trong đó.
Cậu quyết đoán lướt qua, tiếp tục xem cái tiếp theo.
Đã hiểu rõ đại khái vị trí của mấy tiểu khu biệt thự khác, Tư Hoài cất di động, thoáng nhìn bình linh hồn trên bàn, trong lòng đau xót.
Hôm nay cực khổ bắt được lẩu cay chỉ là để bổ khuyết hao tổn do nộp bình linh hồn lên.
Cũng tức là…… Trừ bỏ tiền lương, hôm nay không có kiếm được tiền.
Tư Hoài uống một ly nước đá lớn.
Cậu bình tĩnh lại, mở bút ký của sư huynh ra, tỉ mỉ đọc một lượt, muốn tìm xem có bùa chú làm đẹp như lời mẹ kế nói hay không.
Làm đẹp trị mụn không có, dưỡng sinh dưỡng thần lại có một cái.
Đạo giáo dùng nước như bùa để trị bệnh dưỡng sinh, bút ký còn có bài văn cổ điển《 Luận về ý nghĩa của tu chân · luận nước bùa 》 của Tư Mã Thừa Trinh viết vào thời đường.
Vân triện minh chương, thần linh chi thư; thủy vì khí mẫu, thủy khiết tắc khí thanh.
Bùa chú cùng nước thiếu một thứ cũng không được, phải dùng nước phục chú.
Tư Hoài nâng má, nhìn phù chú một lần, trọng điểm của phù chú dưỡng sinh nằm ở điều tiết âm dương cân bằng, ngũ hành tương sinh tương khắc, hiệu quả giống như làm đẹp.
Loại phù chú làm đẹp chủ yếu nhằm vào khách hàng đều là phú bà như mẹ kế……
Sau khi nghĩ thông suốt, Tư Hoài đề bút, bắt đầu vẽ bùa.
Vẽ bùa xong cậu do dự một lát rồi ném bùa vào ly nước.
Bùa gặp nước trong nháy mắt toàn bộ đều được hòa tan, nước trong biến thành màu vàng nhàn nhạt, ẩn ẩn có thể ngửi được một cổ mùi hương thoang thoảng.
Tư Hoài nhấp miệng uống, không có hương vị gì.
Cậu một hơi uống hết nước bùa.
Hai giờ sau, cửa phòng của Lục Tu Chi bị gõ vang.
“Lục tiên sinh, Lục tiên sinh.”
Lục Tu Chi mở cửa, Tư Hoài đứng ở bên ngoài, toàn thân chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ.
Giữa mày anh nhảy dựng: “Chuyện gì?”
Tư Hoài tiến lên một bước, đột nhiên thò lại gần, con ngươi đen bóng nhìn chằm chằm anh.
“Lục tiên sinh, anh xem có phải mặt tôi trở nên mềm mại non nớt hơn rồi không?”
Nói xong Tư Hoài khẽ ngẩng đầu lên, muốn cho Lục Tu Chi nhìn rõ ràng hơn.
Ánh đèn màu vàng ấm áp ở hành lang chiếu vào gò má thanh tú trắng nõn, có một loại cảm giác ấm áp khi tắm mình dưới ánh mặt trời.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, dương khí mãnh liệt ập vào trước mặt.
Lông mi Lục Tu Chi run rẩy, giữa môi răng đều là độ ấm của đối phương.
Sau một lúc lâu anh mới thấp giọng phun ra một từ.
Trong lòng Tư Hoài vui vẻ, giơ cánh tay mình lên: “Anh nhìn xem sẹo của tôi, có phải đã mờ hơn rồi không.”
Nhìn theo đầu ngón tay của cậu, Lục Tu Chi thấy vết sẹo trên cánh tay cậu hình như mờ hơn so với lúc chạng vạng một chút, còn miệng vết thương trên mu bàn tay thì bởi vì đang kết vảy nên nhìn không ra cái gì.
“Ừ.”
Tư Hoài nhịn không được nhếch miệng cười, làm đẹp trị sẹo, kiếm lời lớn rồi!
Vui vẻ một lát cậu mới chú ý đến ánh mắt Lục Tu Chi có chút mất tự nhiên.
Tư Hoài cúi đầu, thấy chính mình chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ thì giải thích nói: “Lục tiên sinh, tôi ngủ không mặc quần áo.”
Lục Tu Chi: “Tôi biết.”
Tư Hoài: “Đều là chồng chồng, không cần câu nệ như vậy.”
Lục Tu Chi: “...... ừ.”
Tư Hoài nghĩ nghĩ, dạo một vòng ở tại chỗ.
Cái mông vểnh lên vô cùng đáng chú ý.
“Lục tiên sinh, vậy anh muốn nhìn xem nơi khác trên người tôi hay không, xem thử nó có trắng nõn chút nào không?”
“Tôi nghe nói mấy cô gái còn có kem làm đẹp cơ thể, đặc biệt là làm đẹp mông ——”
“Phanh ——”
Đáp lại cậu là tiếng Lục Tu Chi dùng sức đóng cửa.
Không có dương khí nóng rực của Tư Hoài, trái tim loạn nhịp của Lục Tu Chi mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Anh mím môi, thấp giọng thì thầm: “Quan Tự Tại Bồ Tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ hết thảy khổ ách……”
…………
Sáng sớm hôm sau, Tư Hoài đặt một lá bùa làm đẹp trị sẹo ở trước cửa nhà họ Tư, sau đó ôm bình linh hồn đi đến trường học.
Sau khi đưa bình linh hồn cho Trần Phúc Hồng cậu đi dạo ở trường học vài vòng, giao hết đơn hàng chồng chất hai ngày nay.
Lúc cậu trở lại ký túc xá đã là giữa trưa.
Đổng Đại Sơn vừa mới rời giường, mờ mịt mà nhìn Tư Hoài đột nhiên chăm chỉ.
Dọn dẹp lại mặt bàn còn bắt đầu vẽ bùa?
“Cậu chịu phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ gì rồi?”
“Ly hôn sao?”
“Cậu đừng nguyền rủa tôi.”
Tư Hoài mỗi tay cầm một cây bút, tay năm tay mười, cả hai tay cùng nhau vẽ bùa, ngắn ngủn vài phút đã vẽ ra một chồng.
Nghe thấy đối thoại của hai người, bức màn ở góc giường giật giật.
Đột nhiên di động của Tư Hoài vang lên, lập tức hiện ra mấy tin nhắn trên taobao..
Tư Hoài dành một ít thời gian nhấn mở.
Người dùng 12345: 【 Làm sao bảo đảm bùa bình an thật sự linh nghiệm? 】
Người dùng 12345: 【 Phù chú của các người có kiểm tra chất lượng chưa? Có giấy chứng nhận hợp quy không? 】
Người dùng 12345: 【 chột dạ? Không dám trả lời tin nhắn? 】
Tư Hoài quét mắt, không để ý tới loại người này, vừa thấy đã biết là tới gây chuyện.
Lý Văn Soái ở trên giường đợi nửa ngày nhưng khung thoại nói chuyện vẫn không có biến động gì.
Cậu ta cười đắc ý, quả nhiên là đạo quan lừa đảo, ngay cả trả lời tin nhắn cũng không dám.
Lại nhắn thêm vài tin nhắn chất vấn, nghe thấy di động Tư Hoài vang lên không ngừng, Lý Văn Soái xốc màn giường lên, làm bộ quan tâm hỏi: “Tư Hoài, có phải di động cậu đang vang không?”
Tư Hoài không phản ứng cậu ta, Lý Văn Soái tiếp tục nói: “Tôi nghe hình như là thông báo nhắc nhở tin nhắn.”
Tư Hoài liếc mắt nhìn cậu ta, nói thầm: “Đầu óc không tốt, lỗ tai lại rất linh.”
Ý cười trên mặt Lý Văn Soái cứng đờ: “Tôi nghe thấy được đấy.”
Tư Hoài a một tiếng: “Vốn dĩ chính là nói cho cậu nghe.”
Lý Văn Soái biết chính mình nói không lại Tư Hoài, cậu ta nắm chặt di động, phẫn nộ mà đánh chữ: 【 có phải bị tôi nói trúng rồi hay không? Loại đạo quan lừa đảo này sẽ lập tức gặp báo ứng! 】
Mới vừa nhắn thì bên trên xuất hiện một cái dấu chấm than đỏ tươi.
Bị kéo vào danh sách đen.
Được lắm!!
Lý Văn Soái nghiến răng nghiến lợi, nhìn Tư Hoài qua khe hở bức màn, cậu vậy mà dùng hai tay vẽ bùa, cười lạnh một tiếng, cuối cùng cũng bị cậu ta bắt lấy nhược điểm.
Cái gì vẽ bùa, căn bản chính là vẽ loạn lừa tiền.
Cậu ta lập tức chụp ảnh để đăng lên diễn đàn đại học Thương Dương.
【 Đạo Thiên Quan là đạo quan lừa đảo! Các người còn dám mua bùa? 】
Cái tiêu đề vô cùng hấp dẫn người đọc, Lý Văn Soái điên cuồng đổi mới, chuẩn bị chờ chủ đề nổi lên lại thả ảnh Tư Hoài vẽ bùa ra để chứng thực chuyện này.
Một phút, năm phút……
Nửa giờ qua đi, một người cũng không có bình luận, bài đăng flop.
Lý Văn Soái khó có thể tin, ngay cả ông trời cũng giúp Tư Hoài sao?
Cậu ta tức giận đăng nhập tài khoản khác của mình đăng bài.
Giây tiếp theo.
【 Bài đăng của ngài đã bị xóa bỏ. 】
Lý Văn Soái tức giận gõ ngón chân lên tường, đau đến phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế.
Tư Hoài bị tiếng kêu thình lình của cậu ta làm tay run lên, vẽ bùa sai.
Cậu suy tư một lát, đưa lá bùa này cho Đổng Đại Sơn, Đổng Đại Sơn vui tươi hớn hở mà tiếp nhận.
Mới vừa cầm lấy bút thì di động lại vang lên, là dãy số xa lạ.
Tư Hoài nhận điện thoại: “Xin chào?”
Bên kia điện thoại vang lên thanh âm kích động của Phí Tú Tú: “Tiểu Tư, là dì!”
“Lá bùa kia của con quá linh!!!”
“Trong tay con còn có bao nhiêu? Dì mua giúp mấy người bạn ở Cảng Thành mà dì nói lần trước, ngay bây giờ, càng nhiều càng tốt.”
Tư Hoài gật đầu: “Vừa mới vẽ một ít.”
Phí Tú Tú càng kích động: “Hiện tại con ở đâu? Trường học sao?”
Tư Hoài ừ một tiếng.
“Mấy dì lập tức đến liền!”
Thanh âm Phí Tú Tú vang đến mức Đổng Đại Sơn cũng nghe thấy, cậu ta tò mò hỏi: “Nữ sao?”
Tư Hoài gật đầu, cất lá bùa trên bàn vào hộp chuyển phát nhanh: “Dì ấy nói có rất nhiều phú bà muốn gặp tôi.”
Đổng Đại Sơn:???
“Phú bà? Cậu, không phải cậu đã kết hôn rồi sao?”
Tư Hoài liếc mắt nhìn cậu ta: “Tới mua bùa.”
Mua bùa thì mua bùa, tại sao phải cường điệu hai chữ phú bà chứ?
Đổng Đại Sơn nhíu nhíu mày, càng nghĩ càng không thích hợp.
Cậu ta uyển chuyển nói với Tư Hoài: “Tôi nghe nói hiện tại có rất nhiều phú bà tương đối thích lừa tình cảm của nam sinh viên.”
Tư Hoài không phản ứng lại.
Đổng Đại Sơn tiếp tục ám chỉ: “là cái loại cho cậu tiền giống như này.”
Tư Hoài mờ mịt: “Đưa tiền lừa tình cảm?”
“Còn có loại chuyện tốt này?”
Cậu trầm tư trong chốc lát, nhìn chằm chằm Đổng Đại Sơn, hỏi: “Cậu muốn đi cùng tôi sao?”
Đổng Đại Sơn: “……”
“Không phải, tôi chỉ là đơn thuần nhắc nhở cậu, đừng để bị lừa.”
Tư Hoài bình tĩnh xua tay: “Lừa tình cảm thì có thể, lừa tiền không được.”
“Đời này tôi có thể thích rất nhiều người, nhưng tôi chỉ có thể kiếm được một ít tiền.”