Người bị hại đông đảo với số tiền mười mấy vạn tệ, đây là một vụ án lớn, cảnh sát lập tức vào cuộc bắt giữ lão đạo sĩ đầu bạc để tìm hiểu thêm về vụ án.
Mẹ Vương không có giấu giếm, nói thẳng cho cảnh sát bởi vì bản thân muốn phất nên mới bị lừa.
Ghi chép lời khai xong, trước khi đi cảnh sát nói với mẹ Vương: “Dì, vẫn nên tin tưởng vào khoa học.”
Mẹ Vương dùng sức gật đầu: “Tôi đã biết rồi cảnh sát.”
“Từ hôm nay trở đi tôi sẽ tin tưởng vào khoa học, không làm những chuyện lộn xộn đó nữa.”
Nói xong bà đi ra khỏi Cục Cảnh Sát, giữ chặt cánh tay của Tư Hoài: “Tư đại sư! Đạo quan của cậu có thể thỉnh tượng thần về nhà trấn trạch không?”
Tư Hoài lắc đầu: “Tạm thời chưa có dịch vụ này.”
Mẹ Vương thở dài: “Vậy tôi mua nhiều thêm mấy lá bùa bình an nữa.”
Anh họ Vương: “…… Mẹ, không phải vừa rồi mẹ còn nói phải tin tưởng khoa học sao.”
Mẹ Vương trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Con thì biết cái gì, cái này gọi là tin tưởng vào khoa học.”
Giải quyết chuyện của ngũ quỷ vận tài xong, anh họ Vương nhắc tới chuyện làm đạo tràng ở trong xưởng, xua tan vận đen.
Muốn làm đạo tràng thì phải tính thêm tiền, Tư Hoài lập tức đáp ứng, chuyện đầu tiên cậu làm sau khi trở lại nhà dân là hỏi Lục Tu Chi: “Đạo Tràng phải làm như thế nào?”
Lục Tu Chi: “……”
Tư Hoài đi theo sư huynh vào nam ra bắc rất nhiều năm, chuyện thuần thục nhất chính là xem bói xem tướng.
Loại chuyện làm đạo tràng này mọi người đều sẽ lựa chọn đạo quan lớn, Tư Hoài chỉ nhìn thấy ở xa, chưa từng ra tay bao giờ.
Lục Tu Chi mím môi: “Đạo tràng của Đạo giáo là làm theo từng bước của khoa nghi ……”
Tư Hoài đánh gãy: “Khoa nghi là cái gì?”
Lục Tu Chi: “…… Chính là trình tự làm đạo tràng.”
“Mục đích làm đạo tràng khác nhau thì trình tự cũng khác nhau, niệm kinh, đọc kinh sám hối, tiến biểu……”
Bắt đầu từ hai chữ đọc kinh sám hối Tư Hoài đã nghe không hiểu Lục Tu Chi đang nói cái gì.
Vẻ mặt cậu mộng bức nghe hết, mờ mịt hỏi: “Cho nên ngày mai tôi phải làm cái gì?”
“Niệm kinh cầu phúc.”
Lục Tu Chi mím môi, nói cho Tư Hoài từng bước làm để làm đạo tràng cho ngày mai.
Sáng ngày hôm sau, anh họ Vương tự mình tới đón.
Đạo tràng được bố trí ở sảnh của xưởng mới, lư hương, nến, tất cả đồ vật cần thiết mẹ Vương đều đã sớm chuẩn bị xong, thậm chí còn chuẩn bị cho Tư Hoài chuẩn một bộ đạo bào, còn mời nhạc sư chuyên môn môn đến đệm nhạc.
Sau khi biết ông chủ mời đạo sĩ tới làm pháp, công nhân trong xưởng đều tới nhìn xem, người đi đường ở bên ngoài đi ngang qua cũng sôi nổi dừng chân, tò mò mà quan sát.
Nhạc khúc vang lên, Tư Hoài đứng ở trước lư hương, lần đầu tiên có loại cảm giác thấp thỏm bất an.
Vẻ mặt cậu nghiêm túc, tay cầm lá bùa, chậm rãi mở miệng: “Trai giới tụng kinh, có công đức lớn.”
Thanh âm cậu không vang nhưng lại truyền vào tai mọi người rất rõ ràng.
Mặt trời xuyên qua đám mây, ánh sáng vàng rơi vào người Tư Hoài, lông mi cậu buông xuống, biểu tình trầm tĩnh, gương mặt trắng nõn phiếm ánh sáng nhàn nhạt, giống như thần tiên hạ trần.
“Sinh tử chịu lại, này phúc khó thắng, Đạo Thiên thiên tôn……”
Đáy lòng mọi người dâng lên một loại cảm giác kỳ diệu, mỏi mệt do nhiều ngày làm việc giống như đã biến mất, những suy nghĩ tối tăm trong đầu cũng tiêu tán một cách không thể hiểu được.
Cho đến khi đạo tràng kết thúc nhóm công nhân mới như tỉnh lại ở trong mộng, khe khẽ nói nhỏ:“Đạo Thiên thiên tôn là vị nào?”
“Danh hiệu Thiên Tôn, chắc chắn rất lợi hại.”
“Đây là đạo quan nào vậy? Hôm nào đó tôi cũng đi dâng hương.”
“Nghe Vương tổng nói tên là Đạo Thiên Quan, hình như ở Thương Dương.”
…………
Đạo tràng kết thúc, Tư Hoài đi đến bên cạnh Lục Tu Chi, khẩn trương hỏi: “Vừa rồi tôi không xảy ra sai sót gì chứ?”
Lục Tu Chi ngước mắt, đạo bào mẹ Vương chuẩn bị có màu xanh nhạt, mặc lên trên người Tư Hoài càng thêm môi hồng răng trắng, làm người khác không dời mắt được.
Lục Tu Chi nhìn cậu, thấp giọng nói: “Không có.”
“Cậu rất tuyệt.”
Tiểu Thanh tới xem náo nhiệt cũng phụ họa nói: “Tư Hoài rất tuyệt.”
Anh họ Vương đi tớ đưa cho Tư Hoài một tấm thẻ: “Tư đạo trưởng, bên trong là 40 vạn.”
“Hai hôm nay các người vất vả rồi.”
“Tài xế đã ở cửa.”
Anh họ Vương đưa bọn họ đi qua, sau đó cũng lên xe, tự mình đưa bọn họ trở lại Thương Dương.
Trên xe, anh ta do dự trong chốc lát sau đó mới hỏi ra nghi vấn hai ngày nay: “Đạo trưởng, chuyện xảy ra trong xưởng trước đó không có liên quan gì đến ngũ quỷ vận tài sao?”
“Tôi đã cẩn thận điều tra lại một lần nhưng vẫn tìm không ra manh mối.”
Nếu có quan hệ với ngũ quỷ thì tạo sao Tư đạo trưởng lại không phát hiện manh mối ở trong xưởng, nếu không có quan hệ thì tại sao anh ta lại không điều tra lại thêm một chút nữa?
Lục Tu Chi nhàn nhạt mở miệng: “Sứ giả âm ty.”
Anh họ Vương vội vàng hỏi: “Đó là cái gì?”
“Sứ giả âm ty.”
“Mạng anh không có vận khí phát tài nên âm ty phái sứ giả lấy đi tài sản không thuộc về anh thôi.”
Sắc mặt anh họ Vương khẽ biến, nghe hiểu rất rõ lời anh nói.
Đơn giản chính là anh ta kiếm tiền không thuộc về mình nên địa phủ phái quỷ tìm mọi cách để anh ta tiêu tiền.
Lần đầu tiên Tư Hoài nghe thấy loại chuyện này, vội vàng mở camera di động ra để trước mặt, cẩn thận mà nhìn tướng mạo của mình.
Ừ, là một kẻ có tiền.
Tư Hoài lại nhìn Lục Tu Chi, cũng là kẻ có tiền.
Không tồi không tồi, xem ra cậu còn rất thịnh vượng.
Cậu tiến đến bên tai Lục Tu Chi nhỏ giọng nói: “Tôi thấy tướng mạo của anh không lâu sau sẽ được thăng chức tăng lương đấy.”
Lục · tổng tài · Tu Chi: “……”
Anh trầm mặc một lát, hỏi: “Cậu biết công việc của tôi là gì không?”
Tư Hoài gật đầu: “Không phải là nhân viên văn phòng sao?”
Ở một khía cạnh nào đó thì tổng tài đúng thật là nhân viên văn phòng.
Lục Tu Chi mím môi: “Cụ thể thì sao?”
Tư Hoài nào biết chức vị cụ thể của anh trong công ty, ấp a ấp úng nói: “Nhân viên của công ty nào đó?”
“……”
Lục Tu Chi lại hỏi: “Vậy cậu biết tên của tôi không?”
Tư Hoài lập tức mở miệng: “Lục Tu Chi!”
“Sao tôi có thể không biết tên của anh được, tốt xấu gì hai chúng ta cũng ở chung một sổ hộ khẩu mà.”
Nghe thấy cậu kêu tên của mình rành mạch Lục Tu Chi mới miễn cưỡng vừa lòng một chút.
Anh họ Vương ở ghế phụ tiêu hóa xong chuyện không thể phất nhanh của mình, sâu kín mà thở dài: “Từ lúc xưởng nhỏ của gia đình phát triển cho tới nhà xưởng của hôm nay, vốn dĩ tôi cho rằng bước tiếp theo chính là đưa ra thị trường, kết quả hiện tại lại bị đánh cho trở về nguyên hình.”
Anh ta lải nhải một lúc về lịch sử làm giàu: “Tư đạo trưởng cậu biết không, trước kia lúc tôi mở shop online bọn họ đều không đồng ý, tôi khuyên can mãi mới được chấp thuận, ngay từ đầu có chút vất vả, nhưng cũng không cần tiền thuê nhà gì đó, miễn cưỡng có thể sống tạm……”
Tư Hoài không thích nghe người khác thao thao bất tuyệt, nhưng lúc nghe thấy anh họ Vương nói đến xưởng nhỏ của gia đình cậu mới nhẫn nại nghe xong.
“Ngay từ đầu rất nhiều công ty đều là xưởng nhỏ sao?”
“Phần lớn người thường chúng tôi đều bắt đầu từ xưởng nhỏ gia đình, tôi nghe nói ở thủ đô có một trang web tiểu thuyết rất nổi tiếng, kiếm lời không ít tiền, hiện tại công ty còn mở rộng làm khu dân cư……”
Tư Hoài nghe vô cùng nghiêm túc, dọc theo đường đi đều rũ mắt trầm tư.
…………
Trở lại nhà học Lục, Tư Hoài nói với Lục Tu Chi: “Vừa rồi anh có nghe anh họ Vương nói không?”
Lục Tu Chi: “Ừ?”
Tư Hoài điên cuồng ám chỉ: “Xưởng nhỏ của gia đình, nghe đã thấy dáng vẻ rất ấm áp.”
Lục Tu Chi: “……”
“Tiểu Tư, Tu Chi, hai đưa trở về nhanh vậy?”
Thanh âm của Phí Tú Tú đột nhiên vang lên.
Tư Hoài nhìn qua, chỉ thấy cô xách theo bao lớn bao nhỏ xuống xe, kinh ngạc nhìn bọn họ: “Không phải nói hưởng tuần trăng mật sao?”
Tư Hoài gật đầu: “Chơi xong rồi.”
“Nhanh như vậy?”
Phí Tú Tú đưa đồ cho tài xế, đi hai bước tới nhà họ Tư, rối rắm một lát. Sau đó lại xoay người đi về phía nhà họ Lục.
Cô đi đến bên cạnh Tư Hoài, hỏi: “Tiểu Tư, nghe nói gần đây việc làm ăn của con không tồi?”
Tư Hoài: "Cũng được.”
Phí Tú Tú do dự nói: “Mấy ngày hôm trước không phải ba con có đi Cảng Thành công tác sao, dì ở bên kia quen được một ít bạn bè, học được một ít bài học.”
Cảng Thành là một trong những thành phố quốc tế lớn, cái lớn này rất khác với cái lớn của Thương Dương, bọn họ tin tưởng khoa học kỹ thuật hiện đại, cũng tin tưởng huyền học truyền thống, không giống với phần lớn người Thương Dương cho rằng huyền học là phong kiến mê tín, là bã của cổ đại.
“Chúng ta nên tin có còn hơn không.”
Phí Tú Tú thử hỏi: “Con có tiện tính cho dì một quẻ không?”
Nói đến xem bói, Tư Hoài lấy lại tinh thần, lặng lẽ liếc nhìn Lục Tu Chi, thấy biểu tình anh bình tĩnh thì lập tức nói với mẹ kế: “Vào nhà rồi nói.”
Phí Tú Tú đi vào sân, Tư Hoài chỉ vào ngôi nhà gỗ nhỏ ở một góc trong sân, giới thiệu nói: “Đó là đạo quan chúng tôi cung phụng Tổ sư gia, Đạo Thiên thiên tôn.”
Nói xong cậu lại nhìn về phía Lục Tu Chi, anh không hề có phản cảm.
Đi vào phòng khách, Lục Tu Chi không có quấy rầy Tư Hoài làm việc, chào hỏi Phí Tú Tú xong thì xoay người lên lầu.
Phối hợp như vậy.
Trong lòng Tư Hoài vui vẻ, này không phải cam chịu để cậu làm xưởng nhỏ gia đình sao!
“Hôm nay là ngày lành, tôi giảm giá cho dì, một quẻ mười chín.”
Phí Tú Tú sửng sốt: “Giá gốc bao nhiêu?”
Tư Hoài: “Hai mươi.”
Phí Tú Tú: “…… Con thu phí rẻ như vậy sao?”
Tư Hoài cũng ngẩn người: “Rẻ à?”
Trước kia sư huynh thu phí mười tệ, cậu còn tăng gấp đôi mà.
“Rẻ, hiện tại một ly trà sữa đã hơn hai mươi.”
Phí Tú Tú uống ngụm trà: “Con thật là, không di truyền được một chút đầu óc kinh doanh nào của ba con.”
“Chuyện xem bói này con hẳn là phải thu phí cao một chút, sau đó nói không linh không cần tiền, bọn họ tin thì dĩ nhiên sẽ trả càng nhiều tiền hơn.”
“Có rất nhiều người ham món lợi nhỏ, nhưng những người đó chịu xài bao nhiêu tiền? Mấy ngàn mấy trăm cũng vẫn còn rất kém người chịu tiêu tiền. Mục tiêu khách hàng của con không phải là bọn họ, đối với loại khách hàng là nhà giàu mới nổi, con thu phí càng cao ngược lại bọn họ sẽ càng tin tưởng, đây cũng là lúc bọn họ khoe ra cái tư bản của bọn họ; đối với khách hàng cao cấp phú hào……”
Phí Tú Tú phổ cập khoa học về tâm lý của kẻ có tiền một đợt.
Tư Hoài nghe cái hiểu cái không, làm buôn bán thật sự là môn học rất cao.
Nói xong Phí Tú Tú buông chén trà, đi vào vấn đề chính: “Hiện tại có thể tính cho dì một quẻ rồi chứ?”
Tư Hoài quét mắt nhìn vòng tay trị giá mấy chục vạn trên tay cô cùng vòng cổ mấy trăm vạn.
“Một giá thôi, mười vạn.”
Phí Tú Tú:???
Tư Hoài bổ câu: “Không linh không cần tiền.”
Phí Tú Tú: “……”
Tôi tự hố chính mình sao?
Cô trầm mặc một lát: “Con tính đi, dì kêu Hoằng Nghiệp trả tiền.”
Tư Hoài không lo lắng Tư Hoằng Nghiệp sẽ quỵt nợ, hỏi: “Dì muốn tính cái gì?”
Cậu liếc nhìn tướng mạo của Phí Tú Tú, là bố cục điển hình của sự phú quý, vẻ ngoài thịnh vượng, mắt có ánh sáng, cung phu thê ở đuôi mắt đầy đặn, có hỗ trợ lẫn nhau với chồng, cả đời trôi chảy.
Hoàn toàn trái ngược với mẹ cậu.
Tư Hoài hoảng thần.
Phí Tú Tú tiến đến bên tai cậu hạ giọng: “Tính xem hai ngày nữa dì có nổi mụn không.”
Tuần sau các phu nhân nhà giàu ở Cảng Thành muốn tới kết giao, vừa lúc gặp phải kỳ sinh lý, nếu mọc mụn thì chắc chắn sẽ bị cười nhạo.
Tư Hoài dừng một chút, tính một quẻ lục nhâm: “Có.”
Trước mắt Phí Tú Tú tối sầm, thật ra lúc mua sắm hôm nay cô còn đi tính Tarot với chị em tốt, kết quả cũng là sẽ bị mọc mụn.
Cô vội vàng hỏi: “Con có bùa trừ mụn làm đẹp hay không?”
Tư Hoài lắc đầu.
Phí Tú Tú thở dài: "Ngành làm đẹp kiếm được nhiều tiền như vậy, con phải nắm chắc cơ hội!”
Tư Hoài nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: “Hay là dì thấp một nén nhang cho Tổ sư gia đi? Hiện tại khách hành hương cho Tổ sư gia không nhiều lắm, hẳn là sẽ nghe thấy dì cầu nguyện.”
Phí Tú Tú đương nhiên đồng ý, lập tức đi theo Tư Hoài vào trong sân dâng hương.
Cô chưa từng dâng hương, cầm ba cây nhang trong tay có chút ngốc: “Dì phải làm như thế nào?”
Tư Hoài cũng không biết.
Nhiều năm như vậy chỉ có cậu cùng sư huynh dâng hương cho Tổ sư gia, khách hành hương trên mạng cũng đều do cậu dâng hương.
Nghiêm khắc mà nói thì Phí Tú Tú chính là vị khách đầu tiên hành hương cho Tổ sư gia.
Tư Hoài: “Dì cứ tùy ý đi, Tổ sư gia không chú ý nhiều như vậy.”
Phí Tú Tú cũng chán ghét những tập tục cũ đó, khen một câu: "Tổ sư gia chúng ta cũng thật biết cách bắt kịp thời đại.”
Cô đốt ba cây nhang, học theo dáng vẻ trong phim truyền hình lạy ba lạy, cầm nhang trầm giọng nói: “Tổ sư gia, con là Phí Tú Tú người nhà của Tư Hoài, ở nhà đối diện, ngài hẳn là nhìn con rất quen mắt……”
Một lát sau Phí Tú Tú yên lặng cầu nguyện nhờ Tổ sư gia đừng để mình mọc mụn, xinh xinh đẹp đẹp mà tham gia tụ hội.
Cô vừa cắm ba cây nhang vào lư hương nhỏ, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm: “Hỗn trướng! Mày đã làm gì với mẹ mày vậy?!”
Tư Hoài xoay người, chỉ thấy Tư Hoằng Nghiệp nổi trận lôi đình, trừng lớn mắt, biểu tình như cậu đang tẩy não cho mẹ kế.
“Phí Tú Tú! Em thanh tỉnh một chút!”
“Em làm mấy cái tà môn ngoại đạo với nó làm gì!”
“Anh đã điều tra qua, Đạo giáo căn bản không có nhân vật nào tên Đạo Thiên thiên tôn!”
Phí Tú Tú cười lạnh: “Đạo Thiên thiên tôn là Tổ sư gia của Tư Hoài, cũng chính là người một nhà.”
“Em thấp nén nhang cho người nhà thì làm sao?”