Sau Khi Gả Vào Hào Môn Đạo Quan Nhỏ Của Tôi Nổi Tiếng

Chương 8

Nhìn Tư Hoài ăn hết dâu tây nhanh như chớp, Đổng Đại Sơn trực tiếp giơ ngón tay cái.

Đúng là biện pháp không đáng tin cậy.

“…… Tư Hoài, nói thật đấy, cậu nói xem chuyện này là do người làm hay quỷ làm?”

Tư Hoài lau lau miệng, hỏi cậu ta: “Cậu bị mất đồ ăn sao?”

Đồ ăn vặt rất đắt tiền, Tư Hoài không thường xuyên ăn, trong phòng ngủ cũng sẽ không có. Đổng Đại Sơn thì không giống, cậu ta sẽ đói nếu không ăn đồ ăn vặt, ngăn kéo, tủ quần áo, tất cả đều là đủ loại đồ ăn.

Đổng Đại Sơn lắc đầu, lại gật gật đầu: “Thiếu một hộp khoai tây chiên, nhưng tôi không biết là bị trộm hay là bị Lý Văn Soái ăn.”

Tư Hoài: “Cho tôi ba con số, tôi tính miễn phí cho cậu một quẻ lục nhâm tiểu độn.”

Lục nhâm tiểu độn là một môn độn toán, có thể tính một ít việc nhỏ, căn cứ vào con số hoặc thời gian để tính.

“18, 26, 3.”

Tư Hoài giơ tay ấn quyết, cậu thích dùng lục nhâm tiểu độn xem bói.

Vừa chuẩn vừa nhanh, bởi vì có thể bấm tay niệm thần chú, còn có thể hù người.

Nhìn thủ thế của cậu, Đổng Đại Sơn bị hù dọa, vẻ mặt khẩn trương: “Như, như thế nào?”

Tư Hoài: “Lưu liên, đại an, không vong.”

*Lưu liên, đại an, không vong là 3 trong 6 cung phối hợp dùng để xem lục nhâm tiểu đoạn. 6 cung bao gồm đại an, lưu liên, tốc hỉ, xích khẩu, tiểu cát, không vong.

Đổng Đại Sơn mờ mịt: “Có ý gì?”

Tư Hoài không có giải thích ý của quẻ tượng, trực tiếp nói kết quả cho cậu ta: “Là bị trộm.”

Sắc mặt Đổng Đại Sơn khẽ biến, cậu ta rất tín nhiệm Tư Hoài.

Một phần là bởi vì cha mẹ cậu ta vô cùng tin tưởng huyền học đạo thuật, cậu ta cũng mưa dầm thấm đất, một phần khác là bởi vì lúc mới khai giảng Tư Hoài đã đoán được chính xác trong nhà cậu ta có bao nhiêu người, khi nhỏ đã xảy ra chuyện gì.

Cậu ta uống ngụm nước, mặt ủ mày ê nói: “Tư Hoài, hay là cậu ở lại ký túc xá ngủ đi.”

“Nếu quỷ thật sự tới, dù tôi có là đàn ông cao to 1m85 cũng không làm gì được.”

“Với cái hình thể này, đối với quỷ thì chỉ như ngọn đèn hải đăng trong đêm đen chiếu sáng con đường phía trước để nó đi!”

Tư Hoài chậm rì nói ra nửa câu sau: “Bị Lý Văn Soái trộm.”

Đổng Đại Sơn: “……”

“Tôi, anh Tư, anh Hoài, cậu đừng có trêu tôi như thế chứ.”

Tư Hoài nhìn tướng mạo của cậu ta, đuôi mày sáng ngời, gần nhất vận khí khá tốt.

“Yên tâm, tuy gần đây vận khí cậu không tồi nhưng cũng không đến mức gặp được quỷ.”

Đổng Đại Sơn có chút ngốc: “Vận khí tốt mới gặp được quỷ sao?”

“Không phải à.”

Tư Hoài sâu kín mà thở dài: “Cậu cho rằng gặp được quỷ rất dễ dàng sao?” Cậu nỗ lực hai mươi năm, gần đây mới có thể nhìn thấy quỷ.

Đổng Đại Sơn lâm vào trầm tư, là ý "biết đâu họa sau này lại là phúc, phúc biết đâu lại là họa” sao?

Cửa ký túc xá bị đẩy ra, hai bạn cùng phòng khác là Lý Văn Soái cùng Dương Siêu đã trở lại.

Đổng Đại Sơn nghi hoặc: “Sao hai cậu lại về sớm vậy?”

Lý Văn Soái hưng phấn nói: “Đại Sơn, chủ tịch hội học sinh muốn tới chỗ của chúng ta, hình như là bởi vì chuyện mất đồ gần đây nên hội học sinh muốn tới điều tra một chút.”

Nói xong cậu ta mới chú ý tới Tư Hoài ngồi bên cạnh Đổng Đại Sơn.

Tư Hoài đưa lưng về phía bọn họ, lười biếng dựa vào ghế, hai chân gác ở trên bàn, không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Trong mắt Lý Văn Soái hiện lên một tia bất mãn, tiếp tục nói: “Bạn tôi nằm trong hội học sinh, nghe nói tuổi của học trưởng Hướng còn trẻ đã tự mở công ty của riêng mình, anh ấy kiên định theo chủ nghĩa duy vật, ghét nhất người giả thần giả quỷ, làm chuyện phong kiến mê tín.”

Đổng Đại Sơn cùng Dương Siêu đồng thời nhìn về phía Tư Hoài.

Tư Hoài cúi đầu, nhấn vào taobao, Bính Tịch Tịch, Alibaba…… rồi so sánh ba bên xem cửa hàng nhà ai có chu sa rẻ nhất

Lần trước vẽ cho Cát Tường một túi bùa, chu sa sắp dùng hết rồi.

Thấy cậu vẫn hờ hững với mình, Lý Văn Soái trực tiếp kêu tên cậu: “Tư Hoài, chút nữa học trưởng Hướng tới cậu đừng có nói chuyện lung tung."

“Gần đây tôi đang xin gia nhập đảng, phải thông qua khảo hạch của hội học sinh, bản thân cậu không học giỏi thì thôi đi, tốt nhất đừng liên lụy đến mấy người chúng tôi……”

Tư Hoài không nghe rõ cậu ta nói cái gì, nhưng nghe thấy cậu ta gọi tên của mình nên chắc là mấy câu này đều nói cho cậu nghe.

Tư Hoài nghiêng người, nhìn nam sinh mỏ chuột tai khỉ trước mặt, có chút không kiên nhẫn: “Khỉ ốm.”

“Không phản ứng lại cậu chính là không muốn nói chuyện cùng cậu, lớn lên bộ dạng như khỉ, không có chút tự mình hiểu lấy mình sao?”

Lý Văn Soái trừng lớn mắt, khó có thể tin: “Cậu, cậu……”

Bình thường cậu ta nói rất nhiều, nhưng sẽ không cãi nhau, đối với loại miệng lưỡi sắc bén biết ăn nói như Tư Hoài, trong lúc nhất thời một câu hoàn chỉnh cậu ta cũng nói không nên lời.

Tư Hoài liếc mắt nhìn cậu ta: “Không phải vừa rồi còn gọi tên tôi sao? Nhanh như vậy mà đầu óc đã lão hóa rồi?"

Lý Văn Soái nghẹn đến mức sắc mặt đỏ lên, đang muốn chửi ầm thì cửa phòng bị gõ: “Có người không?”

Cơn tức bị Tư Hoài chọc bộc phát, cậu ta rít gào hỏi: “Ai!”

Cửa phòng không có khóa, nhẹ nhàng đẩy một cái thì nghe rất rõ âm thanh bên ngoài:

“Hội học sinh, tới hỏi một chút chuyện.”

Lý Văn Soái như bị tát một cái vào mặt, tất cả là tại Tư Hoài!

Cậu ta vội vàng tươi cười, chạy tới tiếp đón: “Là học trưởng sao, mau tiến vào mau tiến vào.”

Khu ký túc xá 11 là ký túc xá của sinh viên năm nhất, hai tầng lầu là một chuyên ngành, chuyện mất đồ lần này liên quan đến không ít học viện, bởi vậy nên hội học sinh mới phụ trách điều tra, học sinh các ngành thì phụ trợ.

“Gần đây trong phòng ngủ có mất đồ gì hay không?”

Thanh âm này có chút quen tai.

Tay Tư Hoài ngừng lại, ngẩng đầu nhìn qua , chỉ thấy Hướng Kỳ Tường cùng một nam sinh đi đến.

“Cát Tường?”

Nhìn thấy cậu, Hướng Kỳ Tường cũng sửng sốt.

Lý Văn Soái đứng ở bên cạnh Hướng Kỳ Tường, cố ý đề cao âm lượng nói: “Tư Hoài, cậu nhanh cất mấy cái lá bùa bậy bạ đó đi, phải tin tưởng khoa học.”

“Anh Tư, thì ra anh học ngành quản lý hành chính!”

Hướng Kỳ Tường vui vẻ mà đi lên trước: “Anh đang vẽ bùa sao?”

“Cả ngày cậu ta đều làm mấy chuyện lộn xộn ——”

Giọng nói Lý Văn Soái dừng lại, đột nhiên nhìn về phía Hướng Kỳ Tường.

Từ từ, học trưởng vừa rồi kêu Tư Hoài là cái gì?

Anh, anh Tư?

“Không vẽ.”

Tư Hoài lắc đầu: “Đang chọn chu sa ở trên mạng.”

Hướng Kỳ Tường nhìn bạn mình, ý bảo đối phương đi dò hỏi hai người khác, sau đó kéo Tư Hoài ra ban công, hạ giọng hỏi: “Anh Tư, trong ký túc xá này thật sự có quỷ sao?”

Tư Hoài ăn ngay nói thật: “Trước mắt không có.”

Chờ cậu đi rồi thì không xác định.

Hướng Kỳ Tường gật gật đầu: “Em đã biết.”

Anh ta từng có trải nghiệm gặp quỷ, lúc dò hỏi mấy đương sự, trừ bỏ mất đồ thì hoàn toàn không có gì khác thường.

“Hiện trường vụ án đều ở trong phòng ngủ, so với quỷ thật ra em càng hoài nghi là người làm hơn.”

Tư Hoài khẽ nhíu mày, so với người cậu càng hy vọng là quỷ làm.

Hướng Kỳ Tường vội vàng hỏi: “Anh Tư, anh cũng mất sao?”

“Không có.”

Nghèo rớt mồng tơi, không có gì để mất.

Nghĩ như thế Tư Hoài lại thở dài.

Thấy thế Hướng Kỳ Tường cũng thở dài, an ủi nói: “Anh Tư, hiện tại lòng người không còn tốt như trước, anh đừng vì những kẻ phạm tội đó mà cảm thấy tiếc nuối.”

“……”

Tư Hoài trầm mặc, rốt cuộc Cát Tường đã có hiểu lầm gì với cậu?

Trò chuyện xong, Hướng Kỳ Tường càng cảm thấy là người làm, rời khỏi đó đi thu thập chứng cứ.

Vừa đi tới cửa thì anh ta nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại nói với Tư Hoài: “Anh Tư, chút nữa ăn cơm trưa cùng nhau đi, em còn muốn mua bùa.”

Tư Hoài lên tiếng, đặt đơn chu sa ở cửa hàng rẻ nhất trên taobao.

Nhìn bộ dạng quen thuộc của hai người, Lý Văn Soái lấy lại tinh thần, chưa từ bỏ ý định, nắm lấy cánh tay của một hội học sinh khác hỏi: “Học trưởng, không phải học trưởng Hướng không tin đạo thuật gì đó sao?”

Thành viên của hội học sinh kỳ quái nhìn cậu ta: “Cậu không thấy bài đăng của học trưởng Hướng trên vòng bạn bè ngày hôm trước sao?”

Lý Văn Soái cắn chặt răng, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Em, em không có wechat của học trưởng Hướng……”

Tư Hoài cầm di động đặt một đống giấy vàng.

Đổng Đại Sơn thò lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Tư Hoài, cậu có quan hệ gì với học trưởng Hướng vậy?”

Tư Hoài nghĩ nghĩ: “Thân thích, xem như là em họ.”

Đầu óc Đổng Đại Sơn rối loạn, em họ sao lại lớn tuổi hơn cậu? Cấp cũng cao hơn cậu?

Thấy Tư Hoài không có ý muốn giải thích, cậu ta cũng ngượng ngùng không truy vấn nữa.

“Tư Hoài, hay là cũng cho tôi một má bùa bình an đi.”

“Một trăm một lá.”

Lý Văn Soái quay đầu lại thì thấy Đổng Đại Sơn hỏi Tư Hoài mua bùa, nhớ tới lời mình nói vừa rồi, trên mặt nóng rát, tông cửa xông ra.

Phịch một tiếng, cửa phòng ngủ bị đóng mạnh lại.

Đổng Đại Sơn nhịn không được nói thầm: “Lý Văn Soái lại phát điên cái gì.”

Tư Hoài đưa bùa cho cậu ta, chân thành hỏi: “Lý Văn Soái là ai?”

“……”

Tiết buổi chiều ba giờ mới bắt đầu, ăn cơm trưa cùng Hướng Kỳ Tường xong Tư Hoài đi đến khu dạy học.

Thời gian còn sớm, phòng học không có người, cậu chọn một góc gần cửa sổ cho mát mẻ.

Mới vừa buông cặp sách xuống thì một đạo âm khí từ ngoài cửa sổ bay tới.

Tư Hoài nghiêng đầu nhìn qua, giật mình.

Là tiểu quỷ gặp ở trước cửa nhà họ Lục lần trước.

Phòng học ở lầu một, cách đó một lối đi nhỏ là sân thể dục của trường học.

Tiểu quỷ đứng ở trên sân thể dục, đôi tay lay lưới sắt, nhìn cậu chằm chằm.

Tư Hoài có chút kinh ngạc.

Khoảnh cách giữa bọn họ không gần cũng không xa.

Tư Hoài đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.

Tiểu quỷ này lui lại mấy bước nhưng không có chạy, vẫn đứng ở xa mà nhìn.

Tư Hoài nhướng mày, đánh giá cái khoảng cách an toàn này.

Thấy đối phương không hề chớp mắt, Tư Hoài nhìn theo ánh mắt của nó thì thấy lon coca chưa khui ở trên bàn.

Cái này do Cát Tường mua lúc ăn cơm.

Tư Hoài cầm Coca, quơ quơ: “Muốn uống sao?”

Tiểu quỷ nhìn chằm chằm cậu, giống như đang cân nhắc lời này.

Qua một hồi lâu mới chậm rãi gật gật đầu.

Muốn uống nhưng nó không có tới gần, kiêng kị mà nhìn tay Tư Hoài.

Tư Hoài sờ sờ cái mũi, có lẽ là do lần đầu tiên gặp mặt đã cắt tóc nó.

Tạo thành bóng ma tâm lý.

Cậu đặt coca lên bệ cửa, thấy vẻ mặt tiểu quỷ cảnh giác thì cười nói: “Tự tới lấy đi.”

Nói xong xách cặp sách lên đi đến chỗ khác của phòng học, cách cửa sổ rất xa.

Tiểu quỷ chậm rãi tới gần, ôm lấy Coca.

Tư Hoài vẫy vẫy tay với nó: “Mau uống, đợi chút nữa bị mặt trời phơi nóng thì uống không ngon đâu.”

Vừa dứt lời thì cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tiểu quỷ xoay người bỏ chạy.

Lý Văn Soái đi vào phòng học, thấy người trong phòng học là Tư Hoài thì biểu tình có chút cứng đờ.

Lo lắng Tư Hoài tìm Hướng Kỳ Tường thổi gió bên tai, cậu ta gian nan nở nụ cười, lôi kéo làm quen: “Đến sớm vậy à.”

“Vừa rồi nói chuyện cùng ai vậy?”

Tư Hoài ăn ngay nói thật: “Nói chuyện với quỷ.”

Khóe miệng Lý Văn Soái rũ xuống, sắc mặt khó coi.

Sao học trưởng Hướng lại tin loại người miệng toàn nói phét như người này chứ?

Chắc chắn là bị lừa!

Tư Hoài chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tiểu quỷ kia chạy trốn thật nhanh, trong nháy mắt đã không nhìn thấy nữa.

Di động trên bàn vang lên một tiếng.

Tư Hoài nhấn mở thông báo, là Thương Dương đệ nhất soái.

Thương Dương đệ nhất soái: 【 Bùa bình an thật sự hữu dụng sao? 】

Đạo Thiên Quan: 【 Đương nhiên là hữu dụng, đây là do quan chủ thiên tư siêu phàm tự mình vẽ đấy. 】

Thương Dương đệ nhất soái: 【 Tôi luôn mang theo bùa của mấy người tùy thân, nhưng vẫn gặp phải quỷ. 】

Nhớ tới chuyện mất đồ ở ký túc xá gần đây, Tư Hoài đánh chữ hỏi: 【 Thân ái, mất đồ gì sao? 】

Thương Dương đệ nhất soái: 【 Trời, sao ngài biết? 】

Đạo Thiên Quan: 【 Đương nhiên là tính ra rồi, Đạo Thiên Quan của chúng tôi rất linh. 】

【 Thân ái, bùa bình an chỉ có thể bảo vệ ngài, không thể bảo vệ đồ vật của ngài. 】

【 Nếu cần bảo vệ vật phẩm thì tôi kiến nghị nên dán bùa bình an cho chúng nó. 】

Đánh xong hai hàng chữ Tư Hoài còn tri kỷ gửi link mua bùa bình an qua cho cậu ta.

Thương Dương đệ nhất soái: 【……】

Thương Dương đệ nhất soái: 【 Đạo quan các người bắt quỷ cần bao nhiêu tiền? 】

Hai mắt Tư Hoài sáng rực, đơn hàng lớn!

Cậu chỉ mới nhận được đơn hàng lớn từ Hướng Kỳ Tường, cậu không rõ giá cả nhận đơn của mấy đạo quan khác cho lắm, lên mạng tra thử, bốn con số, tới sáu con số cũng có.

Thương Dương đệ nhất soái chờ hơi lâu, lại gửi thêm một tin nhắn:

【 Còn ở đó không? 】

【 Chỉ cần giải quyết chuyện này, tiền không thành vấn đề. 】

Thấy thổ hào lên tiếng, Tư Hoài lập tức trả lời: 【 Thân ái, vừa rồi tôi đi tìm quan chủ. 】

【 Đây là wechat của quan chủ, có thể kết bạn. 】

Thương Dương đệ nhất soái không có trả lời lại, một lát sau Tư Hoài nhận được thông báo thêm bạn tốt.

Mới vừa đồng ý đối phương đã vô cùng lo lắng gọi điện thoại tới.

“Này, là quan chủ Đạo Thiên Quan sao?”

“Hiện tại ngài có rảnh không? Địa chỉ ở khu ký túc xá của đại học Thương Dương.”

Tư Hoài suy tư một lát: “Hiện tại không được, ngày mai có thể.”

“Nhưng tôi thật sự rất gấp, hôm nay trễ chút cũng được, tôi trả tiền gấp đôi!”

Tư Hoài nhịn không được động tâm: “Tôi phải hỏi trước xem cộng sự của tôi có thời gian hay không.”

Bên kia điện thoại an tĩnh, qua một lát mới vang lên giọng nói run nhè nhẹ của Thương Dương đệ nhất soái: “Này, quỷ kia lợi hại như vậy sao?”

“Không phải, tại tôi quá mạnh, quỷ sẽ bị dọa chạy.”

“……”