Vừa Đắng Vừa Ngọt

Chương 2

05

Kể từ hôm đó, ngày nào tôi cũng lặp lại đúng một loạt động tác: bắt cóc Giang Ly, còng tay Giang Ly, hôn Giang Ly.

Còng tay anh ta lại là vì sợ anh sẽ đánh mình.

Ngoại trừ tiếp xúc trên môi, giữa chúng tôi không có bất kì động chạm cơ thể nào. Vì tôi sợ nếu tôi mà động tay động chân linh tinh, sau này anh sẽ ch ém hết tay chân của tôi mất.

Mặc dù trước đây tôi vô cùng kiêu ngạo, suốt ngày bắt nạt anh, nhưng giờ thì tôi căn bản không dám chọc anh ta.

Bọn người hầu toàn là kiểu gió chiều nào theo chiều ấy, thấy thái độ của tôi đối với anh khá lên, tự nhiên không dám lơ

là anh.

Cuộc sống của Giang Ly ở An gia tốt hơn nhiều.

Sau khi giải quyết vấn đề hôn nhau, tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện ba năm sau.

Trong nguyên tác, nữ chính là thiên kim thật, từ nhỏ đã sống trong trại m ồ c ô i, ba năm sau tôi và cô ấy sẽ đổi chỗ cho nhau, người không có nhà đổi lại thành tôi.

Thân là người trưởng thành, tôi không thể đến trại mồ côi ở được.

Thế cho nên tôi phải tiết kiệm đủ tiền cho mình trong ba năm.

Vốn dĩ tôi là cái kiểu có bao nhiêu tiền thì tiêu bấy nhiêu, không đủ thì lừa thêm của anh trai với của Giang Ly.

…Bây giờ không thể sống những ngày tháng như vậy được nữa.

Đầu tiên, tôi âm thầm chuyển giao tài sản.

Tiền mà nhà họ An cho đều chuyển thẳng vào trong thẻ, đến lúc đó dù tôi có tiết kiệm bao nhiêu đi chăng nữa, họ chỉ cần đóng băng tài khoản một cái là tôi mất hết.

Tôi rút hết tiền tiêu vặt hàng tháng thành tiền mặt, đem giấu trong phòng.

Tiếp theo phải tiết kiệm chi phí, tăng thu, giảm chi.

Ăn của nhà họ An, mặc của nhà họ An, kiên quyết không tiêu tiền bừa bãi, tiết kiệm được càng nhiều tiền càng tốt.

Làm việc bán thời gian là không có khả năng, dù sao bây giờ tôi cũng là con gái lớn nhà họ An, loại quý tộc hào môn này coi trọng thể diện nhất, không thể làm mấy loại công việc như rửa bát, phát tờ rơi được.

Hơn nữa, nếu không dựa vào nhà họ An, sau này tôi phải đi làm công cho người ta, có làm quần quật suốt đời cũng không bằng số tiền nhà họ An cho trong ba năm này!

"Đúng rồi, pha lê tóc vàng thu hút sự giàu có. Mua một viên đi đã rồi tính" Tôi lẩm bẩm một mình.

Khóe mắt liếc thấy một bóng người ngoài cửa.

Giang Ly đang định chạy trốn thì bị tôi bắt lại, kéo vào phòng.

Khóa cửa xong, tôi đẩy anh ta vào tường: “Nói, anh đã nhìn thấy gì rồi?”

“Thấy tiền.” Đôi mắt sâu thẳm của anh dán chặt vào một vị trí nào đó trên bàn.

Tôi quay lại nhìn theo ánh mắt của anh ta.

Toang rồi! Tôi quên cất số tiền vừa lấy ra!

Tôi vội vàng nhét tiền vào túi, sau đó túm lấy cổ áo anh, hung tợn nói: “Không được nói cho ai biết!”

Anh cười nhẹ: “Vậy là xem như tôi biết được nhược điểm của tiểu thư rồi có phải không?”

"Anh đang uy hϊếp tôi?" Giang Ly phiền quá đi, tôi nhìn thấy đôi môi mấp máy của anh ta là bực mình.

Tôi lấy ra mấy tờ tiền, nhân lúc anh không để ý cắn mạnh vào môi anh một cái, nhét tiền vào tay anh rồi đẩy ra khỏi phòng " Phí bịt miệng, cút lẹ đi."

06

Hai năm trôi qua trong nháy mắt.

Hai năm qua, ngày nào tôi cũng đến hôn Giang Ly, không quản nắng mưa.

Từ ngượng ngùng đến ch ết lặng.

Thực tế, trong hai năm qua, hơn 700 ngày, chúng tôi đã hôn nhau hơn 700 lần!

Hôn nhiều, mặt Giang Ly dày dần, cảm xúc ghét bỏ và oán giận trong mắt cũng biến mất.

Chàng trai đang độ tuổi mơn mởn đã sớm không thỏa mãn với việc chạm một cái đơn giản nữa.

Không biết ai là người bắt đầu trước, có thể là anh, có thể là tôi.

Tựa như có một dòng ấm áp chảy qua giữa hai đôi môi, tôi giống như bị dính ngải, không thể động đậy nổi.

Đầu óc tôi giống như bị rơi vào mê cung, không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì.

Cơ thể của Giang Ly khẽ cử động như muốn thoát khỏi gông cùm phía sau lưng.

Tôi mất hết sức lực, mềm nhũn ngã vào lòng anh.

Rung động vừa rồi lập tức làm tôi bừng tỉnh.

Tôi vội vàng đẩy anh ra, kéo dài khoảng cách giữa hai chúng tôi.

“Hôm, hôm nay đến đây thôi, không còn sớm nữa, anh mau đi ngủ đi!”

Tôi bối rối đứng dậy khỏi người anh.

Tuy hai tay Giang Ly đang bị trói sau lưng, nhưng chân anh vẫn tự do.

Đôi chân dài của anh vươn ra, chính xác chặn lại đường chạy trốn của tôi khiến tôi không kịp đề phòng, đâm sầm vào, ngã oạch ra đất.

Một nửa cơ thể chàng trai ẩn trong bóng tối, trong mắt là một mảnh yên tĩnh.

" An Tuế."

" Rõ ràng em cũng nguyện ý. "

07

Lại đến ngày 31 tháng 12.

Sinh nhật tuổi 18 của tôi đúng giờ bắt đầu.

Nữ chính An Dĩ Khả trong nguyên tác thuận theo cốt truyện được Giang Ly tìm về.

Cô ta lớn lên trong trại m ồ c ô i, thân hình gầy gò, nhưng gương mặt lại giống mẹ y đúc khiến bà vừa gặp đã rơi nước mắt.

Tất nhiên, chỉ với một câu nói "An Tuế, có thể trả lại gia đình cho tôi không?" là đã có thể khiến cho anh trai và ba mẹ không chút do dự chặt đứt tình nghĩa mấy chục năm qua, vứt bỏ tôi.

Bữa tiệc ban đầu vốn chuẩn bị để mừng sinh nhật tôi, nay đã thành tiệc mừng An Dĩ Khả trở về.

Nhưng mà không sao cả.

Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.

Hành lý của tôi cũng không nhiều lắm, ngoại trừ một đống vòng pha lê.

Dù sao thì tôi cũng chỉ có một sở thích duy nhất là sưu tập vòng pha lê mà thôi.

[Ký chủ, vẫn còn thiếu một nụ hôn để hoàn thành nhiệm vụ.] Đúng lúc này, hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở.

"Haizz, tôi biết mà! Nhưng tôi không tìm thấy Giang Ly." Sau khi Giang Ly đưa An Dĩ Khả về thì không thấy bóng dáng của anh đâu nữa, một tin nhắn cũng không thấy trả lời.

Tôi lo muốn ch ết rồi đây này, còn lần cuối cùng này nữa thôi!

Có lẽ vì không muốn thấy tôi thất bại trong gang tấc, nên gần 11 giờ tối, hệ thống mới có lòng tốt nhắc nhở tôi:

[Anh ta đang ở khách sạn Châu Tế.]

"Châu Tế? Tên này giàu như vậy sao?" Tôi nhanh chóng ngồi taxi phi thẳng đến khách sạn Châu Tế, lì lợm la liếʍ uy hϊếp Giang Ly bắt anh gửi số phòng cho mình.

Giang Ly vừa mới tắm xong, khuôn mặt đỏ bừng vì hơi nước, bộ ngực gần như lộ ra ngoài, giọt nước còn đọng lại trên tóc chảy xuống trượt dài trên gương mặt góc cạnh của anh.

"Sao? Tới tìm tôi để giải thích à?" Trên mặt Giang Ly nở nụ cười khó hiểu.

“Không, tôi đến để hôn anh.”

"Tại sao phải hôn?"

"Bác sĩ nói tôi không đủ dương khí."

Giang Ly không bị trói tay rất khó khống chế, tôi tiến một bước, anh ta lại lùi một bước.

"Anh làm gì vậy hả? Muốn nhảy cha-cha-cha với tôi à?" Tôi bắt đầu không kiên nhẫn, sắp hết thời gian tới nơi rồi.

Giang Ly không nói gì, dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi, như muốn nhìn thấu tôi.

Ngay lúc tôi sắp chạm vào người anh, anh lại lùi về sau một bước:

"Tôi đã phải hôn em mỗi ngày trong ba năm qua."

"Mục đích của em là gì?"

Cái này thì có mục đích gì chứ! Vì hoàn thành nhiệm vụ chứ sao nữa!

Tôi nhìn vào điện thoại của mình, đã đến phút thứ 59 rồi.

"Tôi sẽ ch ết nếu không hôn anh!!"

Không suy nghĩ nhiều nữa, tôi lao thẳng đến chỗ anh.

"Chụt–"

Khoảnh khắc môi chạm môi, tiếng chuông năm mới vang lên đúng 12 tiếng.

[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ.] Đồng thời âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu tôi.

Cuối cùng……. cũng hoàn thành rồi.

Tôi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một bàn tay khớp xương rõ ràng đã vòng qua sau đầu tôi, ấn mạnh xuống.

Đôi môi ấm áp một lần nữa áp lên, một hồi triền miên, vừa đau lại vừa tê.

Tôi bị hôn đến mức không thở được, nhưng lại không có chỗ để trốn.

“Nếu tôi truyền dương khí cho em, em sẽ không c.h.ết chứ?” Anh nhẹ nhàng cọ xát môi tôi, hết lần này đến lần khác.

Này này này!

Không được! Cái này nằm ngoài cốt truyện rồi!

08

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống giữ đúng lời hứa, đặt vé máy bay và sắp xếp cho tôi một chỗ ở mới.

[Hệ thống ban đầu đã sụp đổ, nhưng không sao cả, ký chủ cứ yên tâm sinh hoạt.] Hệ thống để lại câu cuối cùng rồi biến mất.

Tôi đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, thay đổi tất cả thông tin liên lạc của mình.

Tôi tiếp tục học, thi đại học, học đại học và đi làm. Sống một cuộc sống mới hoàn toàn khác so với trước đây.

Đôi khi tôi cảm thấy như thiếu một cái gì đó, luôn vô thức nhớ về nụ hôn của tôi với Giang Ly…….

Thói quen là một điều vô cùng đáng sợ.

Tôi cũng sẽ nuối tiếc, nuôi dưỡng tôi mười mấy năm cơ mà nhà họ An nói không cần là không tôi thật.

Duy nhất không nỡ rời xa tôi chỉ có Đại Hắc và Tiểu Hắc - mấy người áo đen đã giúp tôi "bắt cóc" Giang Ly.

Tôi nghe nói Đại Hắc và Tiểu Hắc không muốn tiếp tục làm vệ sĩ cho An Dĩ Khả nên bị nhà họ An sa thải.

Tôi cũng nghe nói họ được một người bí ẩn khác tuyển dụng để làm việc cho anh ta.

Xem chừng khá tốt, ít nhất là tốt hơn tôi.

Một cô gái đáng thương vừa bị sa thải.

Hệ thống tặng tôi một căn nhà như một món quà khi chúng tôi chia tay.

Cộng với số tiền tôi tiết kiệm được ở An gia, cũng coi như là dư dả.

Nhưng mà sở thích sưu tập pha lê của tôi vẫn như trước, không bỏ được.