Cưỡng Đoạt Phụ Hậu Làm Thê Tử

Chương 2: Lúc lên lầu, chân vướng víu không thể bước tiếp, Nguyên Hàn Như trực tiếp bế Nhiên Tuyết lên lầu hai

Chương 2:

Lễ đăng cơ của hoàng đế là một nghi lễ được xem trọng nhất, sẽ làm quen trước một vài nghi thức, sau đó theo thứ tự mà xác nhận tình huống được đăng cơ cùng với các hiện tượng thiên văn.

Sau khi Nguyên Hàn Như thực hiện các nghi thức đăng cơ xong, không những không chịu trở về nghỉ ngơi mà còn mạnh dạn nói với Nhiên Tuyết rằng, đêm nay muốn y cùng hắn ra khỏi cung chơi một chuyến.

"Sao? Nhanh chân đến xem Hồng Tụ Chiêu có tuyển người như ngươi không?" Nhiên Tuyết mỉa mai, nhưng cuối cùng cũng thay quần áo rồi đồng ý cùng Nguyên Hàn Như đi ra ngoài một chuyến.

Từ nhỏ Nguyên Hàn Như đã cô đơn, trước khi Nhiên Tuyết vào cung, mẫu phi của Nguyên Hàn Như chỉ yêu thương ca ca của hắn, tiên hoàng thì luôn đặt kỳ vọng cao vào đại hoàng tử còn đối với nhị hoàng tử thì lại không hề để ý đến. Nhưng sau đó, đại hoàng tử bị mắc phải bệnh dịch khó trị rồi qua đời, còn lại các phi tần cũng không biết có phải nguyên nhân là do hậu cung tranh đấu hay không mà không ai có thể thành công sinh ra long nhân, lúc này ngôi vị thái tử mới rơi vào tay Nguyên Hàn Như.

Nhiên Tuyết thì không cần phải nói, dù cho y có thể mang thai nhưng việc thụ thai thực sự rất khó.

Nhiên Tuyết thay một chiếc áo choàng dài đến sàn, chọn một bộ dài tay màu đỏ nhạt bồng bềnh, mái tóc đen nhánh được buộc thành đuôi ngựa cao gọn gàng, nghĩ mình nên đeo khăn che mặt.

Lúc Nhiên Tuyết mới vào cung và cực kỳ cảnh giác, y thích dùng những loại trang sức để che đi khuôn mặt.

Nguyên Hàn Như có vẻ hơi giật mình, khi nhận ra ánh mắt của mình có chút mạo phạm, nên nhanh chóng dời ánh mắt đi, bước tới và vô thức chạm vào cổ tay trắng nõn lộ ra ngoài của Nhiên Tuyết.

“Ra khỏi cung cũng đừng lo lắng những chuyện này nữa.” Nhiên Tuyết cùng Nguyên Hàn Như bước ra cửa cung, cùng nhau lên xe ngựa, “Chỉ một đêm thôi, sau ngày lễ đăng cơ phải chuẩn bị cho tốt.”

Nguyên Hàn Như mỉm cười, cởi thanh kiếm treo bên hông của Nhiên Tuyết ra, đeo lên bên hông của mình, sau đó đưa cho Nhiên Tuyết một con dao găm xinh xắn và nhỏ nhẹ, “Thanh kiếm này quá nặng, cầm cái này đi.”

Nhiên Tuyết đáp lại, rũ mắt, nhét dao găm vào ống tay áo mình, theo động tác di chuyển làm cho mái tóc dài thơm ngát xõa xuống một bên vai của Nguyên Hàn Như.

Thực sự Nguyên Hàn Như đã đưa Nhiên Tuyết đến Hồng Tụ Chiêu, vừa bước vào, Nhiên Tuyết đã bị sặc vì mùi hương hỗn hợp cùng mùi rượu, không khỏi che môi mà ho nhẹ, mũi cảm thấy như không thể thở được.

Nguyên Hàn Như không ngờ Nhiên Tuyết không thể chịu nổi mùi hương ở đây, ôm người vào trong ngực để chặn lại mùi hương, rồi trực tiếp muốn một cái phòng ở trên lầu, không dám ở lại đại sảnh xem ca hát và nhảy múa.

"Vị thiếu gia tuấn tú này thật biết chọc giận người, so với những tên tuổi lớn ở đây còn muốn nổi bật hơn rất nhiều." Tú bà mỉm cười cầm cây quạt, quạt mát cho Nhiên Tuyết, nhưng trên người của tú bà này lại tràn đầy mùi phấn son, quạt một cái thiếu điều muốn đuổi Nhiên Tuyết đi.

Nhiên Tuyết trốn vào trong ngực Nguyên Hàn Như, như liễu yếu chống gió, nhưng chỉ có Nguyên Hàn Như biết, ngón tay của người đang nắm chặt vạt áo của mình dần trở nên trắng bệch, gần như tức giận.

"Được rồi, đi sắp xếp chút rượu và đồ ăn mang đến đây." Nguyên Hàn Như nắm lấy mu bàn tay của Nhiên Tuyết để an ủi, khi đi lên cầu thang, chân của hai người bị vướng vào nhau và khó bước tiếp, Nguyên Hàn Như dứt khoát ôm chặt lấy Nhiên Tuyết, một tay bế người lên phòng trên lầu hai.

Bên dưới có một cô nương nhìn về phía họ với ánh mắt cực kỳ hâm mộ, nhìn xong lại trách nam nhân bên cạnh không hiểu biết phong tình, vào phòng nghỉ ngơi cũng không chịu ôm các nàng đi.

Các cô nương chỉ thấy Nguyên Hàn Như ôm một cách nhẹ nhàng, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến rằng để ôm một người đàn ông trưởng thành lên xuống cầu thang, với một người đàn ông không có chút luyện tập nào là rất khó có thể làm được.

“Thấy dễ chịu hơn chưa?” Nguyên Hàn Như để Nhiên Tuyết nép vào người mình, sau đó lấy ra một cây quạt quạt cho y.

Sau khi Nhiên Tuyết ý thức được cử chỉ của mình và Nguyên Hàn Như có chút đi quá xa, nhanh chóng buông tay ra giữ lấy vạt áo trước mặt, xua tay ý bảo rằng mình không sao.

Nhiên Tuyết vén khăn che mặt ra, ho đến đỏ cả hai mắt, ngồi trên chiếc giường nhỏ rót cho mình một tách trà, uống rồi mới biết đó là rượu.

“Thật xin lỗi phụ hậu, ta quên mất mũi của người không tốt.” Nguyên Hàn Như đưa chiếc quạt cho Nhiên Tuyết.

Nhiên Tuyết sửa đúng nói: "Chỗ nào không tốt."

Nhiên Tuyết đi tới mở cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy biểu diễn ca múa trong đại sảnh ở tầng một, y nhìn qua và nhận xét: “Cũng không tệ lắm.”

“Cô nương dẫn đầu điệu múa kia, dáng người và nhịp điệu đều rất tuyệt vời.” Nhiên Tuyết dùng quạt gõ nhẹ vào Nguyên Hàn Như, “Còn có cô nương kia cầm đàn tỳ bà cũng chơi rất hay…”

"Phụ hậu sao lại xem xét những thứ này cẩn thận như vậy?" Nguyên Hàn Như tò mò hỏi.

"Phụ hoàng ngươi không nói cho ngươi biết sao?" Nhiên Tuyết nghiêng người mở chiếc quạt gấp che nửa dưới khuôn mặt thanh tú của mình, dưới chiếc quạt nở ra một nụ cười nhàn nhạt: "Trước đây ta là một vũ kỹ."