Hai người ngồi ở cùng trên một sô pha, cách không xa cũng không gần, chỉ cách khoảng một người.
Bầu trời bên ngoài cửa kính bắt đầu mây đen giăng đầy, nơi xa cũng ẩn ẩn có tiếng lôi điện truyền đến, là dấu hiệu muốn xuất hiện một cơn mưa to.
Dưới ánh huỳnh quang tối tăm, Lệ Diệu Hi âm thầm quan sát biểu tình của cô gái nhỏ ở bên cạnh, cô quả nhiên sợ hãi thật sự, lông mi thật dài bởi vì sợ hãi mà run nhè nhẹ, lại vẫn nỗ lực mở to hai mắt nhìn màn hình.
Lệ Diệu Hi có chút buồn cười, rồi lại cảm thấy cô thật sự có chút đáng yêu. Bộ dáng dám nhìn rồi lại trợn tròn đôi mắt cố nén kinh sợ, cực kỳ giống con mèo nhỏ ở nhà.
Nhưng vào lúc này, âm nhạc trong phim đột nhiên im bặt, trên màn hình xuất hiện một màn đầy máu me.
Triệu Thanh Mạn ngắn ngủi mà hét lên một tiếng, sợ hãi mà trốn đến sau lưng thiếu niên, ôm chặt lấy bờ eo gầy nhưng rắn chắc của anh.
Tiếng thét chói tai này của cô một nửa là diễn, một nửa là thật, cô ở trong thế giới thật vốn dĩ cũng sẽ không dám phim khủng bộ như thế này.
Thân thể Lệ Diệu Hi trong nháy mắt trở nên thập phần cứng đờ. Thiếu nữ không chỉ dùng hai tay tuyết trắng như ngó sen mà cuốn lấy eo anh, toàn bộ phần thân trên cũng dán lên lưng anh, bộ ngực mềm mại gắt gao mà dán vào anh, không khí nhất thời thập phần ái muội.
Bọn họ giờ phút này khoảng cách thân cận vô cùng, đã vượt qua khoảng cách bình thường nên có của anh em họ. Lệ Diệu Hi nhíu nhíu mày, vỗ nhẹ lên cánh tay của cô: “Mau từ trên người anh xuống dưới, nặng muốn chết.”
Triệu Thanh Mạn như thế nào sẽ bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này, lúc này không làm hành động ái muội thì đợi đến khi nào. Cô đem đầu chôn đến sau cổ thiếu niên, sợ hãi mở miệng: “Không cần, anh họ ơi, em rất sợ hãi.” Chữ cuối còn hơi hơi mang theo âm rung.
Cánh tay mảnh khảnh trắng như tuyết của thiếu nữ gắt gao quấn lấy eo của anh, anh lại không dùng lực thật lớn đem cánh tay của cô kéo ra, sợ đến lúc đó lưu lại dấu tay, đành phải tùy ý cho cô ôm. Bởi vì sợ hãi, thân trên của cô có chút run rẩy, bộ ngực mềm mại như có như không cọ xát phía sau lưng của anh, mang đến xúc cảm khác, làm anh suy nghĩ bậy bạ.
Hai người dựa vào thân mật, một trận như có như không u hương truyền tới chóp mũi của anh, hẳn là mùi thơm cơ thể của cô. Sữa tắm ở nhà anh không có hương vị này. Lệ Diệu Hi có chút hoảng hốt mà nghĩ.