Thế Hôn

Chương 31.2: Muốn đi?

Đoàn thị liền hiểu được phải dừng ở đây.

Vừa đúng lúc này, tiếng cười sang sảng từ tiền viện truyền tới, một thiếu niên sải bước nhảy lên bậc thang, ánh mắt không sai lệch dừng trên người Thẩm Dao,

“Tứ tỷ, tỷ đã về rồi.”

Ngữ khí của Thẩm Triển hết sức thân quen, như thể Thẩm Dao vốn chính là Tứ tỷ của hắn.

Thẩm Dao chăm chú nhìn người tới, thiếu niên vóc dáng không cao lắm, nhưng lại hết sức tuấn tú, dáng vẻ thế mà giống nàng đến sáu phần, chỉ có điều hắn cười toe toét, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng, mí mắt cũng mỏng, vừa nhìn chính là công tử bột trưởng thành trong son phấn.

Khi còn nhỏ Thẩm Dao chắc hẳn đã từng gặp qua vị đệ đệ ruột thịt này, chỉ là không có ấn tượng gì, thấy hắn hùng hùng hổ hổ xông tới phía mình, liền chậm rãi đứng lên, nói ra thì cũng không biết là hắn được Đoàn thị nuông chiều, hay là Thẩm Triển vốn chính là ngả ngớn vô lễ như thế, hắn tiến vào sảnh đường này, thế nhưng không có hành lễ với mẫu thân cùng ba vị tỷ tỷ còn lại.

Đây chính là nhi tử ngoan mà Đoàn thị nuôi ra?

Thẩm Dao nhàn nhạt gật đầu xem nhe đáp lễ.

Thẩm Triển dĩ nhiên nhận ra xa cách của tỷ tỷ, hắn cũng không giận, đá một cái ghế nhỏ ở bên cạnh tới, ngồi xuống sát bên Thẩm Dao, “Tỷ, một tay công phu kia hôm nay của tỷ cực tài giỏi, tỷ có thể dạy đệ không?”

Đoàn thị vội vàng ngăn lại, “Con chính là người phải đi thi cử, việc học rất nặng, đâu có thời gian học cái khác?”

Thẩm Triển không kiên nhẫn phản bác,

“Nương, con đã nói với người rồi, nhi tử không phải loại ham học, người một hai ép con đến Thư viện Tung Sơn đọc sách, nhi tử chỉ muốn theo tỷ tỷ tập võ,” lại đảo mắt sang, ánh mắt trông mong nhìn Thẩm Dao, “Tứ tỷ, tỷ có thể bằng lòng dạy đệ không?”

Nói đến bản lĩnh của Thẩm Dao, cũng có công lao của Lưu lão gia ở nhà sát vách, Lưu lão gia là một lão binh, đầu gối bị thương mới từ biên quan lui về, Lưu Đại ca học sơ qua công phu của ông ấy, nàng và Lưu Nhị ca thì được Lưu lão gia dạy bản lĩnh bắn tên, Thẩm Dao cực kỳ có thiên phú về độ chính xác, thường xuyên luyện tập, lại thường đi theo Lưu lão gia lên núi đi săn, kỹ nghệ ngày càng tinh xảo.

Chẳng qua lời này Thẩm Dao không có nói, nàng châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói, “Kêu cha nương cậu vứt cậu đến thôn trang Nhạc Châu mười năm, cậu sẽ biết thôi.”

Thẩm Lê Đông nhận được tin tức chạy vội tới vừa vặn nghe được lời này, khuôn mặt nhà nua tràn đầy hồng hào lập tức liền cứng đờ.

Cũng may da mặt của ông ta dày, xấu hổ một chốc cũng không thèm để ý, trái lại thản nhiên cười nói,

“Tứ Tứ, về đấy à.” Nghiễm nhiên là một vị từ phụ (cha hiền).

Gia chủ trở về, mọi người đều đứng dậy làm lễ.

Thẩm Lê Đông ngồi bên cạnh Đoàn thị, nhìn lướt qua Thẩm Dao cao hơn trước, thấy chưa từng bị động, hỏi ma ma bên cạnh,

“Chắc là đã đến giờ bữa nhẹ đêm khuya, có thể chuẩn bị tổ yến sẵn rồi.”

Ma ma dĩ nhiên biết là có ý gì,

“Lão nô đi lấy trên bếp lò tới ngay.”

Thẩm Dao không có lòng dạ hàn huyên với bọn họ, đứng dậy nói,

“Canh giờ không còn sớm, ta phải trở về rồi.”

Thẩm Lê Đông vội nói, “Ấy ấy ấy, chẳng phải vừa mới ngồi xuống sao.” Đoàn thị ở bên cạnh vội vào giật tay áo của ông ta.

Thẩm Lê Đông tuy rằng có chút thất vọng, nhưng vẫn không có cưỡng ép giữ lại,

“Đúng rồi, trước khi đến hành cung ta đã gặp Lưu Nhị một lần, hắn rất ổn, con yên tâm, vi phụ nhất định chăm sóc hắn.”

Thẩm Dao thầm nghĩ lần này mình rời đi, không yên tâm nhất chính là Lưu Nhị ca, Thẩm gia không cần trông cậy vào, vẫn là phải nhờ vả Tạ Khâm, chắc hẳn Tạ Khâm sẽ không khước từ cái yêu cầu nho nhỏ này.

Đi tới trước bậc thềm, một làn gió mát ập vào mặt, bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, ánh sáng bạc giữa trời, chính là đêm trăng tròn.

Lúc nàng ở Nhạc Châu mỗi lần ngắm trăng tròn vành vạnh liền nghĩ, một ngày nào đó có thể đoàn viên với phụ mẫu hay không.

Hôm nay trái lại hợp với tình hình rồi.

Trong lòng nàng nhất thời không thể nói ra là tư vị gì, quay người lại, ánh mắt đảo qua từng ngừng Thẩm gia,

“Bảo trọng.”

Sau đó đầu cũng không quay lại sải bước rời đi.

Thẩm Triển nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng một lúc, thừa dịp Thẩm Lê Đông chưa chuẩn bị, nhanh như chớp đuổi theo.

“Tứ tỷ, chờ đệ một chút, đệ đưa tỷ về.”

Thẩm Liễu nhìn bóng lưng của hắn, tức giận nói, “Nó càng lớn càng không nói đạo lý, đặt vào những tỷ tỷ ruột thịt như chúng ta thì không muốn, một hai phải đi nhìn sắc mặt thối của người ta.”

Thẩm Dao từ lúc đi vào chưa hề chia cho Thẩm Liễu dù chỉ một ánh mắt, trong lòng Thẩm Liễu có chút lửa giận.

Thẩm Ninh trái lại hiểu rõ ràng, “Muội ấy và chúng ta không có tình cảm cùng nhau lớn lên, muội hà cớ gì phải mong đợi?”

Thẩm Sam sợ Thẩm Liễu phàn nàn không ngừng, vội vàng hòa giải, “Nhị tỷ, Tứ Tứ chính là muội muội ruột thịt của chúng ta đấy.”

Thiểm Liễu liếc nhìn tỷ ấy một cái, hừ một tiếng, sau đó thất lễ với Đoàn thị,

“Phụ thân, mẫu thân, con về đây.”

Sau đó ba nữ nhi lần lượt cáo biệt, sau khi mọi người đều đi hết rồi Thẩm Lê Đông mới hỏi Đoàn thị, “Cái cần nói đều đã căn dặn rồi hết rồi chứ?”

“Đều đã căn dặn rồi.”

“Như thế nào?”

Đoàn thị đã tính trước mọi việc nói, “Ta thấy nó vô cùng kiêng dè Ninh Anh kia, chỉ là chưa từng biểu lộ ra mà thôi, chàng chờ đi, qua một khoảng thời gian nữa, tất có chuyển biến tốt, có điều nó tính tình kiêu ngạo, sẽ không chủ động tới cầu ta, chàng yên tâm, ta sẽ lần theo cơ hội giúp nó một tay, đáy lòng nó chỉ có thể nắm chắc.”

Thẩm Lê Đông yên tâm, ông ta vẫn tin phục thủ đoạn của thê tử, lôi kéo bà ta một mạch đến hậu viện,

“Nàng không biết đâu, đêm nay Bệ hạ đã khen ngợi nữ nhi của chúng ta mấy lần, đứa trẻ này trái lại cực kỳ có nhân duyên quý nhân……”

Thẩm Lê Đông chẳng giống ai, Đoàn thị vẫn không thể nào không cần mặt mũi như vậy, bà ta cũng kỳ vọng hoàn hoãn quan hệ với Thẩm Dao, nhưng tốt nhất là ở thời điểm Thẩm Dao cần bà ta.

Bên này Thẩm Dao ra khỏi cổng lớn thôn trang của Thẩm gia, Thẩm Triển liền đuổi tới, một hai phải đưa nàng về, Thẩm Dao lười để ý tới hắn, Thẩm Triển một đường cứ líu lo không ngừng,

“Tỷ, đệ nhiều lần định trốn khỏi Thư viện Tung Sơn đến Nhạc Châu tìm tỷ, đáng tiếc cuối cùng đều bị hộ vệ mà cha sắp xếp bắt trở về.”

“Tỷ, nhiều năm qua như vậy tỷ có khỏe không? Tỷ vẫn còn giận cha nương sao? Bọn họ quả thực đáng ghét, hay là đệ trút giận cho tỷ?”

Thẩm Dao nghe đến đây, vừa bực mình vừa buồn cười, dừng bước nhìn hắn, “Cậu nói những lời này, cha nương cậu có biết không?”

Đứa nhỏ này không tim không phổi như thế, nàng không biết có nên nói là báo ứng của Đoàn thị hay không.

Thẩm Triển gãi gãi ót, cười nói, “Thực ra đệ trái lại ngưỡng mộ tỷ, nếu như bọn họ chịu ném đệ đến thôn trang Nhạc Châu, đệ bằng lòng chờ đợi mười tám năm, tỷ, bọn họ thật phiền á, cái gì cũng quản đệ……”

“Ngày thường nếu đệ nói nhiều hơn một câu với nha hoàn nào đó, ngày kế tiếp chắc chắn không thấy bóng dáng nàng nữa, đến cuối cùng trong viện của đệ toàn bộ là lão bà tử hầu hạ, tỷ nói đệ và những mụ già đó có gì để nói, đệ ngột ngạt tới chết luôn, cho nên đệ liền không muốn trở về, mấy ngày trước cha đón đệ về, muốn để cho đệ gặp tỷ một lần.”

“Sau khi vào Kinh đệ liền lẻn ra bằng đường tắt, tỷ, tỷ biết đệ đã đi đâu không? Đệ đến sòng bạc ở thành Tây, he he, đệ đã thắng ba ngàn lượng ngân phiếu.” Dứt lời, hắn kiêu ngạo móc một túi thơm từ trong tay áo ra, mạnh mẽ nhét vào tay Thẩm Dao,

“Ờm, giao cho tỷ bảo quản, tỷ có thể dùng, nếu như đệ cần bạc, liền tới tìm tỷ, được chứ?”

Thẩm Dao nhìn đôi mắt tròn xoe trước mặt, một thiếu niên quần là áo lượt ngây thơ vô tội, nghẹn họng cạn lời.

Nàng đơ một lát, rồi ném túi thơm lại, “Ta cần bạc của cậu làm gì?”

Thẩm Triển sợ chọc giận nàng, nhét lại vào trong túi, tiếp tục dông dài với nàng,

“Lại nói ba tỷ tỷ kia, trời ơi, chính là ba bà nương, tuy nói thỉnh thoảng họ may chút quần áo giày tất đưa qua, nhưng mà đệ không cần nha, cái thiếu gia đệ có chính là bạc mua y phục.”

“Các tỷ ấy đối xử tốt với đệ, đệ vốn nên cảm kích, thế nhưng các tỷ ấy kỳ thực là giúp cha nương tới giáo huấn đệ, vốn dĩ đệ còn có thể thắng nhiều thêm chút bạc, tỷ có biết xảy ra chuyện gì không? Đại tỷ đó liền sai Đại tỷ bắt đệ trở về……” Nói đến đây, Thẩm Triển hít một hơi thật sâu, có hơi ngạt thở, cuối cùng chống nạnh thở dài nói,

“Tỷ, đệ có thể đi theo tỷ đến Tạ gia ở mấy ngày không, tỷ cưu mang đệ đi, ở Thẩm gia đệ thực sự bực mình.”

Trong lúc nói chuyện, ba người đã tới cổng biệt thự Tạ gia.

Dưới đèn đuốc hoảng loạn, Thẩm Dao ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn người đệ đệ xa lạ này,

“Cửa, đều, không, có.”