Tưởng Văn Minh gào to trên kênh trò chuyện, Vệ Lâm phát hiện ra, liền báo cho Lục Tinh Thần.
Lục Tinh Thần liếc qua, nói: “Quy tắc trò chơi này phức tạp thật, có thể anh chưa mở khóa được điều kiện nào đó.”
Tưởng Văn Minh: “Điều kiện gì?”
Lục Tinh Thần: “Tôi đâu biết anh có vật tư gì, đã làm gì, làm sao biết anh thiếu điều kiện nào chứ?”
Tưởng Văn Minh: “Cô cố ý không nói cho tôi, đúng không?”
Lục Tinh Thần: “Anh nói vậy là không có lý rồi. Tôi đâu phải quản lý trò chơi, biết được bao nhiêu đâu mà?”
Vệ Oánh: “Tưởng Văn Minh, đừng quá đáng, chẳng ai nợ anh cả!”
Có người cũng lên tiếng: “Đúng đấy, trò chơi rách này phức tạp lắm. Ví dụ như mở rộng bè gỗ đến 10 mét vuông mới chế tác được công cụ đài, hay như phải có củi mới phân giải được rương. Mấy quy tắc lằng nhằng này ai mà đoán được? Tưởng Văn Minh, anh làm khó Lục Tinh Thần làm gì?”
“Đúng thế, Lục Tinh Thần đang làm chậu than đấy. Trò chuyện với anh vài câu là đã ít làm được bao nhiêu chậu than rồi!”
“Tinh Thần, Tinh Thần, nhanh làm chậu than đi, sắp tới lượt tôi rồi đây, đừng phí lời với kẻ điên, mất thời gian lắm!”
Tưởng Văn Minh tức điên: “Mấy người lát nữa đừng hòng mua chậu than của tôi nhé!”
Cao Đại Phú: “Ừ, đúng rồi, ai thèm mua chậu than của anh chứ, tôi có rồi đây, haha!”
Những người đã có chậu than cũng phải vài trăm, họ ấm áp, lại chẳng tốn bao nhiêu để mua, đương nhiên ấn tượng với Lục Tinh Thần rất tốt, đều lên tiếng bênh cô. Tưởng Văn Minh tức đến phát khùng, lại rất tin rằng Lục Tinh Thần cố ý không nói lý do anh không làm được chậu than, thế là thù hận cô luôn.
Tưởng Văn Minh: “Lục Tinh Thần, đừng để tôi gặp mặt cô!”
Lục Tinh Thần: … Cô làm gì đâu mà đã đắc tội anh ta? Đúng là có bệnh! Nghĩ kỹ lại, chế tác chậu than cần điều kiện gì nhỉ? Lúc bè gỗ của cô mở rộng đến 100 mét vuông, trước đó cô vừa nhận được bản vẽ chậu than, mở công cụ đài ra thì thấy có thể chế tác chậu than. Cô cũng chẳng biết còn cần điều kiện gì nữa! Mà nói đi cũng phải nói lại, cô bận lắm, giúp Tưởng Văn Minh nghiên cứu điều kiện gì chứ, để mà ít làm bao nhiêu chậu than đây?
Vệ Lâm: “Tinh Thần, cô cẩn thận anh em nhà họ Tưởng nhé. Hai người này thù dai lắm, mà nhà họ Tưởng còn có chút bản lĩnh kỳ quái nữa.”
Tưởng Văn Minh lại mắng thêm một hồi lâu trên kênh trò chuyện, Lục Tinh Thần thấy chán ghét trong lòng.
Cô nghĩ kỹ, nói với Vệ Lâm: “Anh có cách nào lấy được bản vẽ chậu than của Tưởng Văn Minh không?”
Vệ Lâm: “Tôi với họ không ưa nhau, nhưng nếu tôi lấy được bản vẽ, cô có thể giúp tôi mở khóa điều kiện không?”
Lục Tinh Thần vừa liên tục chế tác chậu than, vừa nói: “Tôi vừa nghĩ kỹ rồi, có chút suy đoán. Anh tìm cách lấy bản vẽ đi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
Cô chỉ có chừng ấy đồ, thử hai ba lần là mở khóa được thôi. Vệ Lâm giúp cô cả buổi rồi, cô phải báo đáp anh ta chút gì chứ. Vệ Lâm vội đi ngay. Tưởng Văn Minh còn mắng vài câu trên kênh trò chuyện, nhưng lát sau bỗng im bặt.
Nửa tiếng sau, Vệ Lâm nhắn tin cho Lục Tinh Thần: “[Bản vẽ chậu than] lấy được rồi!”
Lục Tinh Thần: “Bè gỗ của anh mở rộng đến bao nhiêu mét vuông rồi?”
Vệ Lâm: “45 mét vuông!”
Lục Tinh Thần: “Anh giữ lại bó củi với đinh sắt, đưa thiết khối cho tôi, tôi làm thành đinh sắt cho anh, rồi anh mở rộng lên 100 mét vuông.”
Vệ Lâm lập tức hiểu ra. Anh ta thấy nóng lòng trong lòng. Bè gỗ anh ta hiện có ba bốn trăm bó củi của Lục Tinh Thần để lại, lát sau gom đủ củi, chỉ còn thiếu chút đinh sắt. Anh ta gửi thiết khối cho Lục Tinh Thần, cô làm xong đinh sắt gửi lại cho anh ta.
Vệ Lâm thực sự phấn khích. Tổng cộng ba ngày trên biển, dù anh ta có chút may mắn, lại biết buôn bán, cực khổ mãi mà bè gỗ mới mở rộng được 45 mét vuông. Bó củi với đinh sắt khó kiếm lắm. Giờ muốn mở rộng đến 100 mét vuông cần 550 bó củi và 550 đinh sắt, nếu là ngày thường, anh ta chẳng biết phải tích lũy bao nhiêu ngày nữa. Nhờ Lục Tinh Thần giúp, hôm nay anh ta đã mở rộng được thế này.
Vệ Lâm lại một lần nữa thấy may mắn, làm bạn với Lục Tinh Thần là quyết định đúng đắn nhất! Vệ Lâm xây thêm bè gỗ, vài phút sau mở rộng thành công. Anh ta lập tức mở công cụ đài, thấy trong đó có cách chế tác chậu than.
Vệ Lâm càng phấn khích hơn! Anh ta có thể tự làm chậu than rồi!
Giờ mọi người lạnh đến chịu không nổi, nhu cầu chậu than lớn lắm, lần này anh ta phải kiếm bộn. Anh ta xoa tay, nhấn chế tác chậu than, một cái chậu than lập tức được làm ra.
Anh ta lập tức khoe với Lục Tinh Thần: “Nhìn này, Tinh Thần, haha!”
Lục Tinh Thần: “Tốt lắm, anh cũng mau bán chậu than đi. Trời sắp sáng rồi, còn vài tiếng nữa thôi, tận dụng cơ hội này nhé.”
Vệ Lâm hơi ngượng: “Thế chẳng phải cuớp mối buôn bán của cô sao?”
Lục Tinh Thần bật cười: “Cướp không nổi đâu!”
Cô còn mong có thêm vài người cùng làm ấy chứ, như vậy sẽ càng nhiều người có chậu than.
Vệ Lâm nghĩ một lúc: “Chậu than của tôi cần 3 thiết khối và 10 bó củi, ai cần thì liên hệ nhé!”
Có người lập tức thắc mắc: “Vệ Lâm, sao tăng giá vậy?”
Vệ Lâm: “Trước đó là giá của Lục Tinh Thần, giờ đây là giá của tôi!”
Người kia ngạc nhiên: “Vệ Lâm, anh cũng làm được chậu than à?”
Vệ Lâm: “Đúng vậy, haha, hoan nghênhmọi người đặt hàng!”
Tưởng Văn Minh: “Vệ Lâm, bản vẽ chậu than của anh đâu ra vậy?”
Vệ Lâm: “Đoán xem?”
Tưởng Văn Minh tức giận: “Được lắm, Vệ Lâm, anh tìm người lừa tôi đúng không?”
Vệ Lâm: “Ủa, tôi lừa anh hồi nào?”
Tưởng Văn Minh: “Bản vẽ chậu than của anh là của tôi!”
Vệ Lâm: “Chứng cứ đâu?”
Tưởng Văn Minh: “Anh… Đồ vô sỉ!”
Hai người cãi nhau chẳng được bao lâu, vì lúc này trên kênh khu vực xuất hiện rất nhiều tiếng kêu cứu.
[Kênh khu vực]
“Cứu mạng, cá mập ăn hết bè gỗ của tôi rồi, giờ tôi chỉ còn một mảnh, làm sao đây?”
“Tôi… tôi dùng cần câu chọc cá mập một cái, nó cắn tôi, ai cứu tôi với, chân tôi đau quá, hu hu!”
“Mẹ ơi, tôi không muốn chơi trò này nữa, cá mập đáng sợ quá!”
“Cứu mạng, ọc ọc, cứu mạng, tôi rơi xuống biển rồi, cứu…”
[Kênh khu vực]
“Sao lại mất nhiều người thế này?”
“Ai, họ không sống sót được!”
“Vệ Lâm đoán đúng thật, chỉ cần bè gỗ lớn hơn 10 mét vuông thì độ an toàn cao hơn nhiều. Vừa nãy có cá mập cắn bè tôi, tôi trốn mãi, cuối cùng nó cắn tám mảnh rồi đi, dù chỉ còn hai mét vuông nhưng chắc tôi an toàn rồi!”
“Bè tôi có 6 mét vuông thôi, nhưng tôi mua được chậu than, đến giờ cá mập vẫn chưa cắn bè tôi, chỉ lượn lờ bên cạnh!”
“Kỳ thật, tôi chẳng có chậu than hay đuốc gì cả, mà cá mập cũng chẳng tìm tới tôi!”
“Tôi cũng không gặp cá mập!”
“Tôi cũng không!”
Đại khái khoảng một phần ba người không gặp cá mập. Những người gặp cá mập, nếu bè gỗ đủ lớn, hoặc có chậu than, đuốc, thì dù gặp vẫn có thể thoát chết trong gang tấc. Dù có người bè gỗ không đủ lớn, không có chậu than hay đuốc, vẫn dựa vào may mắn mà tránh được kiếp nạn.
Dẫu vậy, số người trong khu vực vẫn cứ giảm dần. Trên kênh trò chuyện, tiếng cầu cứu vẫn tăng lên:
“Tôi không gặp cá mập, nhưng tôi sắp chết cóng rồi, lạnh quá, hắt xì!”
“Không khoa trương vậy đâu, dù sao cũng khoảng 10 độ thôi. Tự dùng rương xếp chỗ tránh gió, hoặc ôm chăn, tóm lại cố giữ ấm là chịu được mà.”
“Hu hu, nhưng tôi chỉ có 5 mét vuông bè gỗ, không chậu than hay đuốc, lại chưa ăn no, lạnh chết mất thôi.”
Dù có người cầu cứu, nhưng ai cũng lo thân mình chưa xong, ngay cả người có dư sức, ai dám dễ dàng cứu người chứ, vật tư của mọi người đều chẳng nhiều nhặn gì.
Giang Văn Nhạc: “Khụ khụ khụ, ai cứu tôi với, lạnh quá…”