Sinh Tồn Trên Biển, Thánh Cảnh Đào Nguyên

Chương 20: Mở bảo rương, Thu hoạch lớn

Lục Tinh Thần: “Tự tay tôi làm một cái lưới đấy.”

Vệ Lâm lại gửi một loạt ngón tay cái, khen ngợi không ngớt. Tần Hiểu Nhu thì đã bắt đầu “oanh tạc” tin nhắn:

“A a a, Tinh Thần, sao cậu giỏi thế này, hôm nay đã gϊếŧ được thú biến dị cấp một luôn!”

“Ô ô ô, Tinh Thần, fanboy fangirl của cậu nhiều quá rồi, nhưng cậu phải nhớ, tớ là fan đầu tiên của cậu, tớ khác với người thường nhé!”

“Tinh Thần, hôm nay kiếm được món gì ngon không?”

Lục Tinh Thần: “Đợi tối tôi về rồi nói với cậu.”

Vệ Oánh và Chung Cường đều gửi tin chúc mừng, còn lại toàn người lạ, Lục Tinh Thần chẳng buồn xem. Giờ đã gần 3 giờ 30 chiều, trước 6 giờ tối phải về bè gỗ, cô không thể phí thời gian. Lục Tinh Thần vội quay lại mỏ than. Lần này, bên trong yên tĩnh hơn nhiều, ngay cả mấy con chuột nhỏ thỉnh thoảng xuất hiện trước đó cũng không còn.

Cô chạy thẳng đến chỗ rương báu, cẩn thận dò xét một lượt, xác định không còn nguy hiểm mới mở rương gỗ.

[Rương gỗ mở ra, nhận được: Bản vẽ kẹp bẫy thú x1, bản vẽ chậu than x1, xúc xích một gói (10 cái), gừng x20, khối sắt x20, đã bỏ vào ba lô trữ vật!]

Thu hoạch lớn quá. Lục Tinh Thần mở ba lô, thấy ô vuông lại sắp đầy. Nhìn ba lô chật ních, cô thấy tâm trạng rất tốt. Có hai bản vẽ, cô định về rồi xem kỹ sau. Lấy cuốc sắt ra, cô bắt đầu đào than đá.

Mọi thứ sau đó thuận lợi hơn nhiều. Cuối cùng, nhờ vận may liên tục cộng thêm khí vận, cô thu được 260 cục than đá. Đây là mỏ than nhỏ, cô chỉ đào khoảng 50-60 cục thôi. Nếu không có vận may liên tục, chắc chỉ được 50-60 cục than đá.

Cô rất hài lòng.

Ra khỏi mỏ than thì đã hơn 5 giờ. Lục Tinh Thần vội chạy về phía bè gỗ.

Đi được một đoạn, bỗng có thông báo hiện lên.

[Nhắc nhở sinh tồn: Phát hiện đá hoa cương, có thu thập không?]

Đá hoa cương mà nằm lộ thiên trên mặt đất á? Hài hước thật! Lục Tinh Thần lắc đầu, thôi, trò chơi mà, đừng nghĩ theo quy luật tự nhiên. Đã nhắc thì chắc có ích, cô lập tức lấy cuốc sắt ra, bắt đầu đào. Cô đào vài cục đá hoa cương, nhờ vận may liên tục cộng khí vận, tổng cộng được 12 cục. Đào xong đá hoa cương, cô tiếp tục chạy về.

Gần đến bãi biển, cô đi ngang qua một đống đất màu vàng, đất ở đó khác với đất thường.

[Nhắc nhở sinh tồn: Phát hiện hoàng thổ, có thể thu thập.]

Thấy còn chút thời gian, Lục Tinh Thần lấy xẻng sắt ra, xúc vài nhát, được hơn 20 cục đất. Nhìn thời gian đã sắp hết, cô mới vội vàng chạy về bè gỗ. Vừa lên bè gỗ, hệ thống liền vang lên:

[Tan làm rồi, các nhà thám hiểm đáng yêu ơi, vất vả cả ngày, nghỉ ngơi chút đi nhé!]

Ba lô Lục Tinh Thần lại đầy, cô đặt đồ xuống bè gỗ, quyết định nghỉ ngơi một lát.

Đúng là bận rộn cả ngày!

Ăn hai cái bánh mì mạch nguyên cám, uống nửa chai nước, Lục Tinh Thần xem lại vết thương. Chỉ một lúc thôi, vết thương ở mắt cá chân gần như khép lại. Cô đoán, chắc chưa tới một giờ nữa là có thể tắm rửa. Hôm nay cả ngày, hết vào mỏ than lại chặt gỗ, người cô bẩn hết, tiếc bộ đồ thể dục mới vừa mặc một ngày. May mà hôm qua cô đã giặt quần áo, lát nữa lại có đồ sạch để mặc. Dù mệt thật, Lục Tinh Thần chỉ nằm trên ghế dài một lúc, không muốn làm bẩn cái giường sạch sẽ mềm mại của mình.

Vệ Lâm: “Về rồi hả? Tôi dùng 5 chai nước khoáng, 5 cái bánh bao, đổi được 200 đinh sắt. Vừa rồi có người mở rương được 100 đinh sắt, muốn đổi 3 gói mì ăn liền, cô đồng ý không?”

Lục Tinh Thần: “Đồng ý, đổi đi, tôi gửi đồ cho anh!”

Hôm nay cô nhất định phải mở rộng bè gỗ lên 100 mét. Gửi đồ cho Vệ Lâm, Lục Tinh Thần nhận được 300 đinh sắt. Hiện tại vật tư của cô gồm: Bó củi 510, đinh sắt 340, khối sắt 28, dâu tây 7, dây thừng 1 cuộn, vải bông 1 khối, sandwich 1 cái, nhựa 51 cái, bánh mì mạch nguyên cám 3 cái, mì ăn liền x3, gạo 1 túi, cá lư x3, mực x1…

Bè gỗ của cô mới 30 mét, muốn mở rộng lên 100 mét cần 700 bó củi, 700 đinh sắt. Giờ cô còn thiếu 290 bó củi, 360 đinh sắt, thiếu hơi nhiều. Hay là đợi hai ngày nữa xây tiếp? Ý nghĩ vừa lóe lên, Lục Tinh Thần đã gạt đi. Cô nhận ra, chỉ cần nhanh chân một bước, có thể kiếm được vật tư hiếm, như lần đầu lên đảo hay lần đầu gϊếŧ thú biến dị cấp một.

Nhưng làm sao đổi được bó củi với đinh sắt đây? Nước khoáng thì đổi được kiểu 50ml, còn lại thì khó nói.

À đúng rồi, dưa hấu! Dưa hấu giữ làm gì, ăn bán đi, giữ hạt giống, rồi sẽ sớm có dưa mới.

Cô lấy dưa hấu ra, mới nhớ không có dao nhỏ. Hết cách, cô đành rửa sạch rìu, cẩn thận cắt. Quả dưa đầu tiên cô cắt thành tám miếng lớn. Một miếng gửi cho Vệ Lâm, hôm nay anh ta giúp cô nhiều; một miếng cho Chung Cường, anh ta hay gửi vật tư cho cô, cô đã xem Chung Cường là bạn trung thành nhất.

Vệ Lâm nhanh chóng nhắn lại: “Ngon lắm, tặng cô [dao gọt hoa quả] này, dùng nó mà cắt. Cô có thể dùng dưa hấu đổi bó củi với đinh sắt, chắc có người muốn.”

Anh ta lập tức giải thích thêm: “Đừng thấy kênh trò chuyện ai cũng kêu khổ, thật ra không ít người phát triển ngầm đâu. Họ không thiếu chút củi hay đinh sắt này, cô ra giá cao chút. Dưa hấu của cô to, cắt được 32 miếng, một miếng 10 bó củi hoặc 10 đinh sắt, chắc chắn nhiều người chịu, hắc hắc!”

Lục Tinh Thần cũng có ý này, nhưng cô chỉ định cắt thành 24 miếng thôi, Vệ Lâm đúng là “hắc” hơn cô.

Vệ Lâm: “Cứ mạnh dạn ra giá, vật hiếm thì quý. Dưa hấu của cô là độc nhất, giá này bình thường thôi!”

Lục Tinh Thần nhận dao gọt hoa quả, thử cắt mấy quả còn lại. Chưa kịp lên tiếng, trên kênh trò chuyện, Vệ Lâm đã khoe trước.

Vệ Lâm: “[Dưa hấu] vừa ngọt vừa mọng, ngon tuyệt!”

“Trời ơi, tôi thấy gì vậy, dưa hấu? Vệ Lâm, anh kiếm đâu ra?”

Cao Đại Phú: “Tê, nhìn là thấy ngọt rồi, tôi chảy nước miếng luôn! Vệ Lâm, Vệ Lâm, gian thương, ra giá đi!”

Vệ Lâm: “Hắc hắc, không phải của tôi, tôi vừa mua đấy. Lục Tinh Thần có, các anh tìm cô ấy. Nhưng mà, cô ấy chưa chắc bán, người ta đâu thiếu vật tư.”

Cao Đại Phú: “Lục Tinh Thần? Sao tôi không thấy cô ấy bán? Anh từ bao giờ bám được đùi cô ấy… À không, liên lạc được vậy?”

Vệ Lâm: “Hắc hắc, người đầu tiên lên đảo lại còn giành được chiến công đầu toàn thế giới, dĩ nhiên có đồ tốt. Tôi phải bám sát chứ. Chỉ được có một miếng thôi, tôi năn nỉ mãi, dùng 30 bó củi, 30 đinh sắt mới đổi được. Lục Tinh Thần keo kiệt lắm, đồ ngon toàn giữ lại ăn một mình!”

Cao Đại Phú: “Cũng đúng, hình như Lục Tinh Thần lần nào cũng lấy nước với bánh bao bánh mì đổi vật tư, hóa ra cô ấy giữ hết đồ ngon lại!”

Có người chợt đoán: “Dưa hấu này chắc Lục Tinh Thần tìm được trên đảo đúng không?”