Đây là gửi thẳng cho Lục Tinh Thần.
Lục Tinh Thần nhận ra Chung Cường thật sự ít nói, mỗi lần đưa đồ đều gửi trực tiếp qua, chẳng giao dịch, cũng chẳng nói gì.
Đúng là người thật thà.
Lục Tinh Thần cũng xem khu vực trò chuyện, đại khái biết giá trị của chìa khóa thường. Hiện tại, có người đã vớt được rương khóa, nhưng chẳng ai có chìa, nên thỉnh thoảng kênh trò chuyện có người cầu mua chìa khóa, trả thù lao cũng không thấp.
Phải nói Chung Cường vận khí tốt thật, trong một ngày mà vớt được tới hai cái chìa khóa.
Cũng là một người kỳ lạ.
Nghĩ một chút, Lục Tinh Thần đặt gói mì ăn liền xuống, lấy thêm một hộp mì khác.
Mì ăn liền của cô đều đựng trong hộp, có thể pha trực tiếp, nhưng cô không thích pha mì bằng nước ấm, cô thích nấu hơn.
Chung Cường chắc chắn không có đồ đựng, thôi thì dùng luôn hộp mì vậy.
Nước sôi xong, Lục Tinh Thần xé bao mì, lấy gói gia vị, rau củ, thịt bò ra, xé hết rồi bỏ vào, đổ nước sôi nóng hổi vào, gửi thẳng cho Chung Cường, kèm lời nhắn: “Cẩn thận lấy, nóng đấy!”
Sau đó, cô xé hộp mì khác, bỏ mì và gia vị vào nồi nhỏ.
Chỉ lát sau, trong nồi tỏa ra mùi thơm nồng nàn.
Lục Tinh Thần hạnh phúc nhìn cái nồi nhỏ sôi ùng ục bốc hơi nóng.
Thơm quá, vẫn là mì bò kho, mùi cay cay!
Hộp mì này không có nhãn hiệu, nhưng sợi mì to, rau củ và thịt bò bên trong rất nhiều, nguyên liệu đầy đủ, khác hẳn mấy loại cô từng ăn trước đây.
Thật là một nồi mỹ vị!
Lục Tinh Thần hít sâu một hơi mùi thơm, thỏa mãn cực kỳ.
Hồi trước tăng ca, lúc nào cũng quên ăn cơm, đến rạng sáng chẳng phải cũng ăn mì gói sao? Giờ với trước có khác gì đâu, giờ ăn cơm còn sớm hơn nữa…
Mì nhanh chóng chín, Lục Tinh Thần lấy bộ bát đũa inox đã rửa sạch, múc một bát mì bò nhỏ.
Cười tươi ăn ngon lành.
Bên cô vui vẻ là thế, nhưng bên Chung Cường thì khác.
Anh ta cầm hộp mì Lục Tinh Thần gửi, ngẩn ra nửa ngày, tay nóng không chịu nổi, vội đặt lên cái rương trước mặt.
Đây là mì gói sao?
Giữa lúc này mà lại có mì gói nóng hổi?
Sao thấy kỳ ảo quá vậy?
Giờ trời tối, mọi người không vớt rương được nữa, tầm này ai cũng đang ăn gì đó, vừa ăn vừa khoe.
Vừa rồi anh ta còn xem kênh trò chuyện.
Hôm nay anh ta vớt được một chai nước khoáng, nhưng chẳng có gì ăn, toàn dựa vào hai cái bánh bao Lục Tinh Thần cho để cầm cự.
Anh ta định tối nay nhịn đói, xem kênh trò chuyện để đỡ thèm.
Giờ thì, anh ta mở hộp mì ra nhìn, chưa pha xong, thế là cẩn thận đậy lại, tiếp tục xem người khác trò chuyện.
“Ăn cơm nào ăn cơm nào, cho mọi người xem bữa tối hôm nay của tôi nhé – [Bánh quy soda x3]”
“Mới 3 cái bánh quy, no được không? Xem tôi này – [Bánh mì nhỏ x2]”
“Đùa à, bánh quy bánh mì mà làm cơm được sao? Xem tôi đây – [Nửa cái bánh bao], ngon tuyệt!”
“Ba vị đại lão trên kia làm tôi thèm chết, ô ô ô, tôi chỉ uống được nước lạnh thôi!”
“Xem tôi này – [Cá nhỏ]”
“Lầu trên, cá cậu ăn kiểu gì? Kho tàu hay hấp?”
“Giờ nhà ai có lửa đâu mà kho với hấp, tôi ăn sashimi cá sống đây! Ói…”
“Thôi được rồi, có ăn có uống là tốt, tôi đang ăn – [Không khí], lợi hại không! Ô ô ô, đại lão nào cho tôi miếng ăn đi! Thật sự không được thì cho tôi ngụm nước miếng cũng được!”
Chung Cường khẽ cười, vuốt hộp mì nóng hổi của mình, rất muốn khoe một chút.
Nhưng anh ta là người kín đáo, tuổi cũng lớn, không bị ép đến đường cùng thì chẳng bao giờ lên tiếng công khai.
Cứ vậy cũng tốt, xem họ trò chuyện, ăn hộp mì này sẽ càng ngon hơn, vừa ăn vừa xem, như giải trí vậy.
Mà còn là drama sảng khoái nữa!
Nghĩ vậy, Chung Cường mở hộp mì ra, khóe miệng nở nụ cười thật to.
Chung Cường: [Một hộp mì ăn liền nóng hổi]
Ối, sao lại gửi đi mất rồi.
Anh ta là người kín đáo mà, không được, phải rút lại.
Xong đời, tin trôi nhanh quá, tìm không ra.
Tin của Chung Cường quá thu hút, nên mọi người đều thấy, họ còn nhấn mở ảnh, nhìn hộp mì nóng hổi, ngửi thấy mùi thơm phả vào mũi.
Kênh trò chuyện điên cuồng tràn ngập tin nhắn:
“Trời ạ, tôi thấy gì đây? Mì gói? Còn là hộp mì pha xong, thơm lừng, mềm mại, nóng hổi?”
“Tôi cũng thấy, còn có rau củ xanh mướt, miếng thịt bò to nữa, mì gói gì mà nguyên liệu đầy đủ thế này!”
“Hút hút, tôi quay lại xem kỹ, ngon quá, cái bánh bao trong tay tôi bỗng không thơm nữa!”
“Thơm thật, tôi dựa vào mùi này uống nước, vừa uống vừa khóc, vừa khóc vừa uống, ô ô, sao hộp mì đó không phải của tôi, sao chứ, sao chứ, tôi ghen tị!”
“Lầu trên, đừng khóc, cũng đừng uống, cẩn thận uống hết nước khoáng dự trữ ít ỏi của cậu, uống hết rồi thì đến nước cũng chẳng có!”
“Nước? Sao tôi phải uống nước? Nước canh mì gói ngon thế kia, nóng hổi, thơm lừng…”
Kênh trò chuyện ngập trong tiếng gào thét ghen tị, Chung Cường thấy trong lòng sảng khoái, càng đắc ý, nhưng cũng hơi ngại, nhắn Lục Tinh Thần: “Xin lỗi nhé.”
Lục Tinh Thần đang ăn mì, cũng xem kênh trò chuyện, dù Chung Cường chỉ nói ba chữ, cô đã hiểu ý anh ta.
Trả lời: “Không sao đâu.”
Chung Cường yên tâm chút, nhưng lúc này, trò chuyện đã chuyển hướng sang anh ta.
“Này, mọi người chỉ thấy mì gói thôi à, không thấy người đăng sao? Là Chung Cường đấy!”
“Chung Cường? Chung Cường thì sao, chẳng phải hắn chết rồi à?”
“Lầu trên đầu óc lú à, ý là người đăng mì gói chính là Chung Cường, nói cách khác, người ăn mì gói là Chung Cường!”
“Tôi cũng vừa nhận ra, sao lại là Chung Cường, tôi tưởng hắn chết lâu rồi!”
“Thế nên mới hỏi, rốt cuộc hắn gặp kỳ ngộ gì vậy?”
Có người bắt đầu gọi Chung Cường: “Đại lão, Chung đại lão, tôi muốn hỏi, anh uống hết canh chưa? Nếu có khó khăn thì, ý tôi là, nước canh anh đừng đổ, tôi có thể giúp sức…”
“Trời, vô liêm sỉ quá, nhưng tôi cũng nghĩ vậy, đại lão cho tôi xin ngụm canh được không, tôi nhớ vị mì gói quá!”
“Đại lão nói gì đi chứ!”
Chung Cường ăn ngấu nghiến, đã xong hộp mì, lại từng ngụm uống hết nước canh.
Bụng ấm áp, cảm giác hạnh phúc trào dâng.
Nhưng hai người cứ gọi anh ta là đại lão, đòi xin ngụm canh, lại chính là những kẻ từng mắng anh ta.
Anh ta không hiểu, sao có người mặt dày thế được.
Thật sự không nhịn nổi, anh ta đăng ảnh hộp mì đã ăn sạch: “Xin lỗi, ăn hết rồi!”
Mọi người ầm ĩ cãi nhau, có người tò mò hỏi: “Chung Cường, có thể nói mì gói của anh từ đâu ra không? Sao anh đun được nước ấm?”
Chung Cường mắt hoe đỏ: “Mì gói là ân nhân của tôi cho, cô ấy sửa cần câu cho tôi, cho tôi nước và đồ ăn, cô ấy cứu mạng tôi, là ân nhân lớn nhất của tôi!”