Đế Túc lẳng lặng mà đứng một bên. Mắt hắn nhìn thẳng, tựa hồ cũng không tính giải thích điều gì.
Ninh Vương phi lúc này mới nói: “Triều Triều tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, suốt ngày chỉ biết hồ nháo phá phách. Nó còn chưa học được cách làm vợ hiền, mà hai con tuy rằng đã thành thân, lại cũng chưa quá quen thuộc lẫn nhau. Đợi hai con ở chung thêm một thời gian nữa, nó sẽ không gây chuyện phiền phức cho con nữa đâu.”
Dứt lời, bà nhìn về phía Lộc Triều: “Cái đứa nhỏ này, con từ bé đã bị ta chiều hư, suốt ngày cũng chỉ biết biết làm loạn tiêu tiền. Con còn mua mấy thứ đồ vô dụng này về đây, sớm muộn cũng đả thương người khác. Người đâu, mau tới dọn hết những vật phàm nhân không dùng nổi trong phòng quận chúa đi! Dọn sạch vào!”
Những cái đó vốn dĩ chỉ là nhìn cho đẹp chứ cũng không xài được, Lộc Triều không thèm để ý.
Ninh Vương phi lại nói: “Hôm nay quận chúa còn chưa có ngâm thảo dược, mau đi chuẩn bị đi.”
Lộc Triều: “?”
“Vết thương của con đã khỏi hẳn rồi, đã không cần ngâm nữa đâu!” Lộc Triều tự nhận đã dùng giọng điệu nghiêm nghị nhất để cự tuyệt. Nói giỡn cái gì thế, ai muốn cùng Ma Tôn ngâm thuốc tắm hả? Rồi khí tiết tuổi già của nàng để đâu?
“Khỏi hay chưa con nói không tính, ngự y nói mới tính.”
Lộc Triều ôm tay mẫu thân, bắt đầu la hét: “Không, dù sao con cũng không ngâm. Hôm nay dù có phải nhảy từ Trích Tinh Lâu xuống chết luôn, con cũng không ngâm!”
Ninh Vương phi cũng không tính nói lý với nàng, chỉ hô một tiếng: “Tiểu Mãn”
Một thân ảnh màu xám bên cửa sổ khẽ nhảy vào phòng, nhanh đến không tưởng. Chỉ bằng thị lực phàm nhân của Lộc Triều hiện giờ, tựa hồ còn thấy không rõ.
Nhìn kỹ thì là một tiểu cô nương tuổi tác không lớn hơn nàng là bao, tướng mạo cũng không quá thu hút, trông nhỏ nhỏ gầy gầy, chỉ biết cụp mắt cúi đầu.
Nhưng Lộc Triều lại nhận ra nàng. Đây là cao thủ Ninh Vương phi mang đến từ Vũ Châu. Nàng là người tu tiên, thực lực còn khá lợi hại!
Ninh Vương phi nháy mắt ra hiệu. Tiểu Mãn liền lập tức hiểu, nàng lẹ làng đến cạnh Lộc Triều: “Đắc tội rồi, tiểu quận chúa.”
Lộc Triều còn chưa kịp đáp lại, Tiểu Mãn đã một tay kết ấn. Linh quang từ đầu ngón tay lóe lên, phẩy tay phía Lộc Triều một cái, nàng liền không động đậy nổi. Thân thể từ từ trượt xuống như than bùn, mềm oạch mà ngã xuống.
Nàng hơi hơi há miệng, đầu lưỡi liền nhũn ra, sau một lúc một nghẹn ra một câu: “Con... không cần... ”
Mẹ nó!
Phép thuật cơ bản nhất khi bắt đầu tu tiên, chỉ cần vận chuyển một xíu linh lực thôi cũng thi triển thành công. Chỉ một Nhuyễn thân chú cấp thấp siêu đơn giản này liền đã có thể chế phục được nàng!
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, rồng bơi nước cạn gặp tôm giễu!
Nực cười! Thật quá nực cười!
Ninh Vương phi nhẹ nhàng bước lên, âu yếm vuốt ve mặt nàng, sau đó nói với Đế Túc: “Tiểu Sơn, Triều Triều là thê tử của con. Việc này trên đời chỉ có con mới có thể giúp nàng, vất vả cho con rồi”
Nhanh từ chối, nhanh từ chối đi! Ngươi là Ma Tôn mà, dựa vào gì phải nghe lời bà hả?
Đế Túc trầm mặc một lát, vẫn là đi đến. Hắn cúi người, đem nàng bế lên.
Lộc Triều nhân sinh vụn vỡ!
Ông nội nhà ngươi, ngươi không phải tuyệt tình tuyệt dục à?
Ta thấy người căn bản là cái đồ háo sắc mới đúng!
Gian bên cạnh phòng ngủ chính là nhà tắm. Bên trong xây một bể tắm hình tròn, dẫn nước ôn tuyền vào, nhiệt độ bốn mùa đều ấm áp.
Phía trong bể tắm đặt một chiếc giường đơn làm bằng bạch ngọc thượng hạng. Liễn Nhi trịnh trọng bưng đến một hộp nhỏ bằng ngọc trong suốt, phía trong đặt một cành Viêm dương thảo đỏ tươi.
Sau đó Liễu Nhi nhẹ nhàng lui gót bước ra ngoài, khi rời đi còn cẩn thận buông màn đóng cửa.
Đế Túc ôm Lộc Triều đặt lên trên giường ngọc. Hắn cũng không do dự nửa phần, lập tức đứng dậy tháo bỏ đai lưng, xiêm y trải rộng, làm Lộc Triều phải vội vàng nhắm kịt mắt, không dám quay đầu.
Không phải là nàng ngượng ngùng đâu. Mà phàm là bất kỳ ai trên đời, hễ không cẩn thận liền bị sắc đẹp quyến rũ. Đế Túc lại là nam nhân tuyệt sắc nhất khắp cõi Lục Giới tự cổ chí kim, vang danh một cõi. Trong tiểu thuyết còn có một đoạn ngắn kể về việc công chúa Ma tộc tình cờ nhìn lén cảnh hắn tắm gội. Cảnh tượng kia quả thật có thể làm người đọc liên tưởng bay xa. Từ ngữ được dùng để mô tả thân thế Đế Túc là gì nhỉ? À, mãnh nam, đặc biệt mãnh.
Công chúa Ma tộc chỉ liếc mắt một cái liền trầm luân. Từ đó về sau, mỗi ngày đều thèm thuồng thân mình của Ma Tôn.
Ai dà, người ta chính là công chúa Ma tộc kiến thức phóng khoáng rộng rãi, thế mà còn không cầm giữ được. Huống hồ là Lộc Triều đời này còn chưa gặp qua mấy người nam nhân, quê mùa đến mức ni cô nhìn thấy cũng phải lắc đầu.
Nàng còn phải hòa ly với Ma Tôn đấy, không thể mỗi ngày ngồi đây mơ ước thân thể quyến rũ của Ma Tôn phải không?
Cho nên, nàng phải nhắm mắt làm ngơ!
Qua một lát, bỗng có một bàn tay ôm lấy nàng từ phía sau. Lưng nàng dán chặt vào l*иg ngực lạnh như băng, da đầu của Lộc Triều liền tê dại. Giây tiếp theo, đôi tay ấy lại quen cửa quen nẻo mà kéo tuột đai lưng của nàng.
Lộc Triều nghiến răng nghiến lợi nhả ra một câu: “Ngươi... nhắm mắt lại... nếu không... ta... gϊếŧ... ngươi!”
Người phía sau không biết có nghe lọt tai không, càng không biết có làm theo hay không. Lộc Triều chỉ biết tay hắn không ngừng lại dù chỉ một khắc, liền lột bỏ toàn bộ quần áo của nàng xuống.
“...”