Mỗi Ngày Đều Nỗ Lực Hòa Ly Với Ma Tôn

Chương 6: Phu thê ngươi có bắt nạt ngươi không

Lộc Triều liền biết khoảng thời gian ngắn này vẫn là không thể trông cậy vào Triệu Linh được.

[Chủ nhân à, người tạm thời vẫn cứ nên ngoan ngoãn đi thôi.]

Triệu Linh nói xong, nhanh chóng trốn vào chỗ sâu nhất của thần thức.

Lộc Triều: “?”

Cái gì gọi là tạm thời ngoan ngoãn? Nàng vẫn luôn rất ngoan mà!

“Quận chúa.” Liễu Nhi xốc lên màn che lên gọi: “Thanh La quận chúa cùng Nghê thường quận chúa đến thăm người.”

Lộc Triều còn chưa kịp dặn dò Liễu Nhi giữ bí mật chuyện Đế Túc qua đêm tại đây, thì thấy hai thiếu nữ mặc la thường một trước một sau tiến vào.

Quận chúa Vân la khoác một thân áo váy thuê hoa màu xanh đậm, tư dung tú lệ, khí chất uyển chuyển. Đôi mắt đẹp của nàng mang nét buồn man mác nao lòng.

Mà muội muội của nàng Vân Thường lại hoạt bát hơn nhiều. Đôi mắt đen nhánh tròn xoe, mặc một thân váy áo mỏng nhẹ màu tím nhạt, trông vô cùng duyên dáng yêu kiều.

“Triều Triều muội muội thoạt nhìn trông khá hơn mấy ngày trước đây nhiều rồi” Vân La ngồi xuống cạnh mép giường “Mấy ngày trước khi bọn ta đến thăm, ngươi vẫn còn hôn mê bất tỉnh đó”

Mấy ngày trước đã tới đây rồi á? Chắc không đến mức là biết luôn chuyện Đế Túc ngủ lại đây phải không?

Trong lòng Lộc Triều chợt dâng lên một dự cảm không ổn.

Vân Thường đảo đảo ánh mắt, ngọ nguậy nửa ngày mới thò một gương mặt hồng thấu đến, e lệ trả lời: “Ôi chao, Triều Triều đã suy yếu như vậy mà vẫn phải chịu đựng viên phòng, cái tên Giang Tiểu Sơn kia cũng thật là quá... quá cầm thú đi!”

Lộc Triều: “?”

Vân La tò mò hỏi: “Triều Triều muội muội, không phải muội thích Bùi công tử à? Vì sao...”

Yết hầu của Lộc Triều do tổn thương nên chưa kịp đáp lời, liền bị Vân Thường giành trước một bước nhanh nhảu: “Có phải do Giang Tiểu Sơn lớn lên quá đẹp, nhất thời ngươi gặp sắc nổi lòng tham mới không kiềm chế được không? Ôi ôi, ta lớn đến bằng này, cũng chưa bao giờ gặp qua người nào đẹp như hắn đâu. So với những kẻ tu tiên kia trông còn đẹp hơn thật nhiều lần! Nếu là ta, ta cũng không ngại nhà hắn nghèo.”

Vân La cúi đầu, nhẹ nhàng tươi cười mà đồng ý. “Cũng đúng nhỉ?”

Lộc Triều gân cổ lên cãi: “Không phải mà!”

Vân Thường cười hì hì: “Vậy thì chính là do hắn thân thủ quá siêu phàm rồi! Ngươi không biết đâu, hắn từng ra tay đập cho Vân Dương ca ca nhà ta một trời tơi bời. Bên người ca ca vẫn luôn có mấy chục hộ vệ cao thủ đã tấn qua Dung Linh cảnh lẫn Phệ linh cảnh, vậy mà không ai có thể ngăn hắn nổi. Đến tận hôm nay Vân Dương ca ca vẫn còn nằm trên giường ngoác miệng kêu trời gọi đất vì đau đó”

Lộc Triều thầm nghĩ, ôi thật tình, ngươi là ma quỷ nhà nào hả? Vân Dương chính là ca ca ruột của ngươi đó! Ngươi thế nào mà cười tít mắt vui vẻ không thấy trời trăng vậy hả?

Vân Dương, Vân La và Vân thường đều là con cái của An Vương. An Vương tuy không giống như Ninh Vương quyền thế ngập trời, nhưng cũng là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn ở Ngụy Quốc. Trong tay hắn nắm trọng binh tuần tra ban đêm, đây là lực lượng chính của toàn bộ Ngụy quốc chuyên dùng để đối phó với đám tà ma yêu vật. Đội ngũ này cao thủ nhiều như mây trời, cố nhiên bởi vì bọn họ đều ăn bổng lộc của triều đình, nên cũng thường bị đám môn phái tu tiên thanh cao kia châm chọc thành chó săn giữ cửa.

Cho nên ở theo tiểu thuyết gốc, những người này đều phải đóng vai ác lên sàn, có thể thấy kết cục tương lai cũng không quá tốt đẹp.

Vân La nắm lấy tay Lộc Triều, nhẹ giọng an ủi: “Triều Triều muội muội, tái ông mất ngựa chưa biết chừng lại là phúc. Giang Tiểu Sơn tuy xuất thân hàn vi, nhưng thiên tư hơn người. Ngay cả phụ vương của ta cũng nói, hắn tuyệt đối không phải là vật trong ao, tiền đồ tương lai không thể đoán trước được đâu”

Đương nhiên không đoán nổi rồi. Hắn chính là Ma Tôn đó, tương lai toàn bộ Lục giới đều phải quỳ dưới chân hắn run bần bật xin hắn rủ lòng thương.

Bằng không Lộc Triều cũng không đến mức ngoài hòa ly thì không còn đường nào khác.

Mắt thấy Liễu Nhi bưng điểm tâm tiến vào, Vân Thường vội vàng nhón một mẩu nhét vào miệng, sôi nổi hỏi: “Triều Triều à, ta thấy hắn thoạt nhìn trông vừa lạnh vừa dữ, hắn có bắt nạt ngươi không?”

“Quận chúa yên tâm, cô gia đối xử với tiểu quận chúa tốt lắm” Liễu Nhi tay buông trà bánh, miệng cười tươi đáp lời.

“Mấy ngày nay mỗi tối tiểu quận chúa đều phát sốt ầm ĩ đòi uống nước, cũng là một mình cô gia tay rót nước tay đưa khăn. Còn có khi tiểu quận chúa phải ngâm tắm giải độc hàng ngày, cũng là cô gia bế tiểu quận chúa đi ngâm mình đó”

Trái tim Lộc Triều lại run lên từng chặp, cái gì mà ngâm tắm giải độc? Sao nàng một chút ấn tượng cũng đều không có vậy?

Ngâm tắm này... Nghe qua chắc cũng không phải tình tiết đáng xấu hổ gì đâu nhỉ?