Pháo Hôi Dẫn Đường Chọc Nhóm Điên Phê Mơ Ước

Chương 4: “Vậy chờ xem! Đến lúc đó xem tôi có đem cậu Thao chết ở trên giường không."

Dịch: Tiểu Mầm Đoạt Xá 🌱

Quý Dược im lặng đi theo sau họ, ánh mắt rũ xuống, trong đầu không ngừng suy nghĩ xem bước tiếp theo mình nên làm gì.

Bất ngờ, Tiết Nguy – người đang đi phía trước – đột ngột xoay người lại, bước nhanh về phía cậu với vẻ mặt giận dữ.

Quý Dược bị hành động này làm giật mình, vội lùi về sau mấy bước, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt. Tiết Nguy, với vẻ âm trầm và đáng sợ, đã đến ngay sát cậu.

“Muốn làm dẫn đường của bọn tôi, đúng không?” Tiết Nguy lạnh lùng nói, tay nắm chặt cánh tay Quý Dược, kéo cậu – người thấp hơn mình cả một cái đầu – lại gần, sức mạnh như muốn bóp nát cậu.

Hắn cúi người, đưa môi sát bên tai Quý Dược, giọng nói trầm thấp đầy đe dọa:

“Vậy chờ xem. Đến lúc đó, tôi sẽ khiến cậu bị tôi ȶᏂασ chết trên giường.”

Một cuộc trao đổi khác.

"Đây là khẩu Muggles TK925 mới nhất mà cậu muốn."

Văn Thành đẩy một hộp màu xám bạc, bên trong chứa khẩu súng cùng bộ đạn, đến trước mặt Quý Dược. Anh tỉ mỉ giải thích về tính năng và những lưu ý khi sử dụng.

"Lực sát thương của khẩu súng này rất cao. Nó có khả năng bắn ra 280 viên đạn, mỗi lần 8 phát, với khoảng cách giữa mỗi viên là 48 đường kính. Sử dụng đạn loại mạnh 58AE. Âm thanh đã được giảm bớt 3 phần so với TK523, nhưng sức giật vẫn rất lớn. Lúc sử dụng, cậu phải hết sức cẩn thận để tránh làm tổn thương chính mình."

Ánh sáng trắng từ đèn trần chiếu lên bề mặt kim loại cứng cáp của khẩu súng, làm nổi bật những đường nét sắc sảo dọc theo thân súng.

Quý Dược đưa tay chạm vào hộp súng, ánh mắt đầy tò mò. Sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn Văn Thành, khẽ cười nói lời cảm ơn:

“Cảm ơn cậu. Một khẩu súng nổi tiếng như thế này, giờ lại nằm trong tay tôi. Tôi đã chạy khắp nơi mà không tìm được, lần này coi như tôi nợ cậu một ân tình. Hôm nào tôi mời cậu ăn uống, coi như cảm ơn nhé.”

“Chuyện nhỏ thôi, không cần khách sáo. Chúng ta là bạn bè lâu năm mà.” Văn Thành cười, đấm nhẹ một cái lên ngực Quý Dược, như một cử chỉ quen thuộc giữa hai người.

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của Văn Thành trở nên nghiêm túc hơn. Anh nhìn thẳng vào Quý Dược, giọng nói đầy cảnh báo:

“Khẩu súng này dùng để đối phó với quái vật thì rất hiệu quả. Nhưng có một điều, nếu dùng nó trước mặt lính gác đỉnh cấp, thì đừng mong nó phát huy tác dụng.”

Văn Thành không nói thẳng ra, nhưng ý tứ trong lời anh ta, cả hai đều ngầm hiểu mà không cần nói rõ.